Chương 40: Lớn lên
"Tiểu bò sát, xem ra ngươi thật sự không muốn long cân của mình có phải không?"
Nhìn Sở Tiếu Tiếu cười đến sáng, còn động tác kia-tùy thời chuẩn bị bóp long cân, thân mình tiểu Tử long run lên, quay đầu cầu cứu,"Phụ thân, cứu ta!"
Long Kí nhìn con đáng thương, cầu tình nói,"Phượng Vương, nể mặt mũi chủ nhân, tha Vực Nhi lần này đi!"
Long Vực, đó là vạn năm trước chủ nhân đem nó đưa cho Phượng Vương, hắn liền vì nó đặt tên.
Long Kí vẫn là có tự mình hiểu lấy, cũng không dám nói nể mặt mũi của hắn, bởi vì hắn rất rõ ràng tính tình vị Phượng Vương này, chỉ có mặt mũi chủ nhân mới dùng được.
Quả nhiên, tựa hồ Sở Tiếu Tiếu tự hỏi một chút, tùy tay đem Long Vực ném đi,"Được rồi! Liền xem mặt mũi của Tà, cho long cân ngươi ở lại trên người trong chốc lát vậy."
Dù sao cũng là Tà đưa sủng vật cho nàng, yêu ai yêu cả đường đi thôi!
Tử Minh Tà sủng nịnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một chút, nhíu mày hỏi Long Kí,"Phải giải trừ phong ấn như thế nào?"
Long Kí sắc mặt nghiêm nghị," Ta cũng không biết, lúc trước chủ nhân chính là cho ta biết, để Phượng Vương một mình tiến vào âm u động."
Tử Minh Tà nhíu nhíu mày, trong mắt có chút lo lắng, bất quá nghĩ đến nếu là lúc trước hắn tự mình nói, vậy hẳn là không có bao nhiêu nguy hiểm.
Theo Long Kí đi sâu vào trong sương mù, bụi mông lung thật lâu sau, rốt cục đến một sơn động, theo động khẩu nhìn vào, trừ bỏ sương mù tối đen cái gì cũng không thấy.
Long Kí xoay người nói,"Chính là nơi này! U Minh cấm địa sở dĩ kêu là U Minh cấm địa, trên thực tế không phải bởi vì phần đông mãnh thú, có đến mà không có về, mà là bởi vì âm u động này, nhưng đến nay chưa có người đi vào, cho nên cũng không biết bên trong có cái gì cả."
Tử Minh Tà nhíu mày,"Ta lúc trước đi vào chưa?"
Long Kí lắc lắc đầu,"Không có, chủ nhân lúc trước đã mạnh lắm rồi, cũng có điều tra, chính là cảm ứng được lực lượng bên trong cũng đủ để cởi bỏ phong ấn trên người Phượng Vương, cũng tu bổ linh hồn bị hao tổn của nàng."
Tử Minh Tà mím môi, nhìn về phía Sở Tiếu Tiếu,"Oa nhi, ta và ngươi cùng nhau đi vào!"
"Không được!" Long Kí vội vàng ra tiếng ngăn cản,"Chủ nhân, tuy rằng ngươi lúc trước không có giải thích nguyên nhân, nhưng là nếu muốn Phượng Vương một mình đi vào, nhất định có đạo lý của người, nếu là người cùng nhau đi vào, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì."
Sở Tiếu Tiếu nhu nhu chân mày nhíu chặt của hắn, ở trên môi hắn hôn một chút, cam đoan nói,"Ta sẽ hảo hảo bảo hộ chính mình."
Tuy rằng lo lắng, Tử Minh Tà cũng không thể không thỏa hiệp, nếu là chuyện không lớn được thì không sao, nhưng linh hồn nàng đã bị tổn thương, nếu không chữa trị tốt, ai cũng không biết khi nào tình huống sẽ chuyển biến xấu, hơn nữa trạng thái như vậy, năng lực của nàng khẳng định đã bị áp chế, nàng hiện tại đã muốn đến vương cấp, nếu không đem linh hồn chữa trị tốt, chỉ sợ rất khó thăng cấp, huống chi bọn họ còn có một địch nhân không biết.
Biết Long Kí không muốn nhiều lời, hắn cũng không hỏi nhiều, nhưng không có nghĩa hắn không coi trọng, chính là đối với Long Kí tín nhiệm, tin tưởng khi đến thời điểm, hắn (LK) tự nhiên sẽ nói.
Nhìn thân mình nho nhỏ của Sở Tiếu Tiếu bị hắc vụ bao phủ, Tử Minh Tà nhíu chặt mày vẫn không có buông ra, tầm mắt dừng lại tại động khẩu cái gì cũng thấy không rõ.
Long Kí cười cảm thán nói,"Chủ nhân thật sự là một chút đều không có thay đổi!"
Biết rõ năng lực Phượng Vương, lại như trước cả ngày lo lắng, phải biết rằng Phượng Vương lúc trước chạy tới Long tộc khıêυ khí©h đó là bởi vì ít gặp gỡ địch thủ, trên đời này cũng chỉ có chủ nhân có thể cùng nàng đấu một trận chiến, nhưng cũng không tưởng được cuối cùng lại ở chung với nhau……
Sở Tiếu Tiếu đi vào, cảm giác thân thể bay tới không trung, một đoàn lớn hắc vụ dùng sức hướng nàng vọt tới, không ngừng đè ép, làm cho nàng ngay cả thở đều không được, trong lòng ai thán, đến tột cùng là muốn làm cho nàng lớn lên, hay là muốn đem nàng áp đến càng nhỏ?
"Ngô……" hắc vụ quay chung quanh nàng như trước dùng sức buộc chặt, Sở Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, ô……
Nàng sẽ không bị ép chết đi?
Đang lúc ai thán, lại cảm giác được có cái gì chui vào trong thân thể nàng, ngay sau đó liền cảm giác được một trận đau đớn mãnh liệt, có thể làm cho thần kinh nàng chết lặng, cảm thấy đau đớn như vậy thật đúng là không dễ dàng, Sở Tiếu Tiếu trong lòng cười khổ, cố gắng bảo trì một tia thanh tỉnh, chịu đựng ở chỗ sâu trong linh hồn truyền đến đau nhức, còn cảm giác hít thở khổ sở không thông.
Đầu hỗn loạn, căn bản không thể thanh tỉnh, nàng cũng không biết kiên trì như vậy bao lâu, tóm lại nàng cảm giác đã chết lặng, rốt cục cảm giác áp bách mãnh liệt kia đột nhiên biến mất, đau đớn ở trong chỗ sâu trong linh hồn cũng đình chỉ, cảm giác thân thể tựa hồ rơi xuống, nàng cũng không còn biết cái gì là xúc cảm, đầu như trước choáng váng, không có biện pháp thanh tỉnh, ngay cả cảm giác cũng giống như mất đi.
Mà ngoài động, Tử Minh Tà có chút không kiềm chế được, mặt mày nhăn nhó, biểu tình trên mặt cũng có chút âm trầm, Long Kí chỉ có thể tận lực cách xa hắn một chút, cũng không dám mở miệng khuyên, nếu hắn mở miệng, thì không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mặc dù hắn không mở miệng,trong lòng Tử Minh Tà lửa càng ngày càng mạnh, cặp mắt song đồng vàng bạc khủng bố nhìn Long Kí, giọng điệu lại bình tĩnh đáng sợ,"Đã ba ngày."
Long Kí lau mồ hôi, cẩn thận nói,"Chữa trị linh hồn tự nhiên phải phí một ít thời gian."
"Phải không?"
"Vâng…… Đúng vậy……" Trong lòng lại hô, hắn là trêu ai chọc ai?
Hắn bất quá là giữ khuôn phép hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân mà thôi.
Tử Minh Tà hừ lạnh một tiếng, tầm mắt lại nhìn xuống động khẩu, hai đấm nắm chặt do dự muốn hay không đi vào, thấy động khẩu hắc vụ đang biến mất rất nhanh, chỉ trong chốc lát hoàn toàn không thấy.
Long Kí nhìn cảnh tượng này, nhíu mày suy tư một chút, đoán nói,"Phượng Vương hẳn là thành công."
Sở Tiếu Tiếu bỗng tỉnh lại, nhưng thật ra lại không cảm giác được có cái gì không khoẻ, ngược lại hồn lực mình đã muốn đến quân cấp, nghĩ đến đây phía trước bị lực lượng áp chế, mà nguyên bản sơn động không thể thấy, hắc vụ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, còn có thể thấy xa xa hào quang chiếu xạ vào động khẩu.
Chậm rãi đứng lên, mới phát hiện thân mình cao lên, nàng thật sự trưởng thành!
Bất quá trong khoảng thời gian ngắn đúng là có chút không thích ứng được, giật giật cánh tay, lắc lắc chân, sau đó đột nhiên cứng đờ, nhìn thân mình không một mảnh vải, chẳng lẽ muốn nàng cứ như vậy đi ra ngoài?
không gian giới chỉ của nàng mang rất nhiều, trên cơ bản cái gì có thể sử dụng đều mang theo, quần áo cũng có không ít, nhưng đều là quần áσ ɭóŧ, nàng quên mang theo đồ áo lớn hơn.
Sở Tiếu Tiếu 囧, nàng phải đi ra ngoài như thế nào đây?
Ngoài động, Long Kí lại đứng yên trong gió, nằm trong tầm mắt khủng bố của Tử Minh Tà, lắp bắp nói," dị tượng như vậy, khẳng định là thành công, Phượng Vương rất nhanh sẽ đi ra!"
Tử Minh Tà rõ ràng không tin được cam đoan của hắn, thanh âm lạnh lùng nói,"Ta vào xem!"
Long Kí ngẫm lại hẳn là không có việc gì, cũng không ngăn cản, thừa dịp cơ hội này tìm bảo bối của mình, cùng nhau bồi đắp tình cảm.
… …… …… ……..
Sở Tiếu Tiếu buồn bực ngồi xổm xuống trên *họa quyển* (^^ cái này ta k bk.ai bk chỉ ta với), trong đầu suy tư đi ra ngoài như thế nào, đột nhiên bị người ôm vào trong lòng, mùi hoa mạn châu sa nháy mắt bay vào chóp mũi, Sở Tiếu Tiếu quay đầu đáng thương hề hề nhìn hắn:
"Tà, nhân gia không có quần áo mặc."