Chương 36: Gặp quỷ
Sở Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Diệp Khung, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Vậy cho nó ăn ngươi!"
Diệp Khung hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nằm úp sấp xuống, không hề ra tiếng, Sở Tiếu Tiếu quay đầu nhìn về phía giác mã hai cánh, hỏi,"Như thế nào? Quyết định chưa?"
"Ta……" Nhìn khuân mặt trở nên ngoan ngoãn của Diệp Khung, lại quay lại nhìn ánh mắt như hổ rình mồi của Tiểu Hắc, giác mã hai cánh do dự nói,"Ta…… Ta vẫn là theo ngươi đi……"
Nó là thần thú có tôn nghiêm a! Nhưng nhìn đến Diệp Khung ngoan ngoãn như vậy, trong lòng dễ chịu lại một ít!
Sở Tiếu Tiếu vừa lòng gật đầu, tay nhỏ bé dán sát vào trán nó, một đạo hồn lực màu đen đi vào.
Giác mã song dực ngẩn người, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ, Sở Tiếu Tiếu cười vỗ đầu của nó,"Tiểu phi ngựa, chủ nhân của ngươi được chứ?" hiện tại hồn lực của nàng đã muốn đến vương cấp, tin tưởng hồn lực đối với nó lợi ích không nhỏ!
"Cám ơn chủ nhân!" Nó cư nhiên ẩn ẩn cảm giác thân thể tiến giai, tin tưởng không bao lâu, nó liền có thể lại tiến giai!
Sở Tiếu Tiếu lấy một viên đan dược bỏ vào miệng nó, lại muốn sờ sờ đầu nó, nhưng lại bị Tử Minh Tà một phen kéo vào trong lòng, Sở Tiếu Tiếu hì hì cười, tùy ý hắn ôm, hai mắt đánh giá giác mã hai cánh, lắc đầu nói,"Tiểu phi ngựa, ngươi nói ngươi như thế nào lại có bộ dạng ngựa lại không giống ngựa?"
Tuy rằng nhìn qua thật sự rất được!
"Khụ khụ……" giác mã hai cánh uống một chút, giải thích nói,"Chủ nhân, ta vốn không phải ngựa, bộ dạng đương nhiên không giống ngựa!"
Sở Tiếu Tiếu sờ sờ cằm, một bộ dáng "Ta đã hiểu", mở miệng cũng đủ làm người khác tức chết
"Ân, bộ dạng không đâu vào đâu cũng không phải là lỗi của ngươi, ngươi không cần giải thích, ta đều hiểu được!"
giác mã hai cánh nhìn nàng một cái, sáng suốt lựa chọn không hề giãy dụa,"Chủ nhân, ta gọi là Phi Vân!"
Tử Minh Tà tựa hồ cảm thấy bọn họ nói nhiều lời, nhíu nhíu mày, trực tiếp ôm Sở Tiếu Tiếu hướng lều trại đi đến,"Oa nhi, nên nghỉ ngơi!"
Nhìn hai người đi vào lều trại, Diệp Khung hừ một tiếng, thầm nói,"Tử tiểu quỷ, chỉ biết đối tốt với cái kia nam nhân kia!"
Tiểu Hắc liếʍ liếʍ móng vuốt, liếc mắt một cái, lắc đầu nói,"Con hổ nhỏ, ngươi phải biết chừng mực! Ngươi hẳn nên cảm tạ có đại chủ nhân tồn tại!"
Từ khi Sở Tiếu Tiếu chính mồm thừa nhận địa vị Tử Minh Tà, ở trong lòng Tiểu Hắc Tử Minh Tà chính là một chủ nhân khác, bởi vì so với Sở Tiếu Tiếu mạnh hơn, cho nên là đại chủ nhân!
Phi Vân tò mò hỏi,"Vì sao?"Tiểu Hắc thu hồi móng vuốt, nghiêm túc nhìn bọn họ,"Các ngươi không biết là chủ nhân hiện tại thực thiện lương sao?"
Ách…… hai người liếc nhau, sau đó kỳ quái nhìn nó, hoài nghi đầu óc nó có bị cháy hỏng không! Mặc dù Phi Vân mới tiếp xúc với Sở Tiếu Tiếu, nhưng nó khẳng định chủ nhân nó không tính là thiện lương!
mắt mèo xanh biếc nhìn quét trở về," ánh mắt các ngươi như vậy là sao? Nếu không có đại chủ nhân, các ngươi nghĩ hiện tại có thể thanh nhàn như vậy sao? Thật sự là trong phúc lại không biết phúc, biết trước kia ta như thế nào không? quả thực là nước sôi lửa bỏng……"
Tựa hồ cảm thấy chính mình nói nhiều quá, Tiểu Hắc dừng một chút, dương dương tự đắc móng vuốt nói,"Ta đi tìm thức ăn!"
Sau đó phút chốc không thấy bóng dáng nữa!
Diệp Khung cùng Phi Vân liếc nhau, đều thấy được hoài nghi trong mắt đối phương, bọn họ hiện tại thật sự hạnh phúc sao?
Tuy rằng vừa rồi bị chỉnh một chút, nhưng Phi Vân đối với Diệp Khung không có ghen ghét, kỳ thật thế giới linh thú so với nhân loại đơn thuần nhiều hơn, chân chính cường giả vi tôn, chúng nó có kiêu ngạo của mình, không dễ dàng cúi đầu, nhưng lại thật tình sùng bái cường giả, nếu không phải Sở Tiếu Tiếu đưa ra lựa chọn, bọn họ dù chết cũng sẽ không thần phục nàng, nhưng là nếu lựa chọn thần phục, liền vĩnh viễn sẽ không phản bội!
Lều trại, Sở Tiếu Tiếu xoa mặt Tử Minh Tà, cười nói,"Tà, ngươi thành chủ nhân cứu thế nha!"
Đối với lời nói của Tiểu Hắc, nàng lơ đễnh nghe được, nàng chỉ nhàm chán mà thôi! Đương nhiên đành phải khi dễ nó vài ngày!
Tử Minh Tà kéo tay nàng qua tới bên miệng cắn cắn, chế trụ gáy của nàng hôn lên, đáy mắt tất cả đều là ôn nhu say lòng người.
… …… …..
Nửa đêm, trên trời trăng rằm có chút mông lung, có chút thảm đạm, một trận âm phong thổi qua, bầu trời đột nhiên trở nên dầy đặc mây đen, ánh trăng hoàn toàn bị che lấp, chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Sở Tiếu Tiếu trợn mắt chống lại cặp mắt song đồng vàng bạc kia,"Tà, chúng ta hình như thật sự gặp quỷ!" Bởi vì nguyên nhân Tiểu Hắc, Sở Tiếu Tiếu đối với quỷ hiểu biết không ít, độ nhạy cảm cũng cao!
Tử Minh Tà sờ sờ đầu của nàng, sửa lại quần áo cho nàng, mới ôm nàng ra lều trại.
Sở Tiếu Tiếu mở to mắt ngập nước nhìn quỷ trước mắt, cảm thán nói,"Diễm quỷ a!"
Nam nhân trước mắt, không, nam quỷ, bộ dạng cư nhiên so với Tử Minh Tà còn đẹp hơn, cũng không phải dung mạo hắn so với Tử Minh Tà xuất chúng hơn, mà là nam quỷ này nhìn càng thêm âm nhu, Tử Minh Tà bộ dạng tuy rằng rất đẹp, nhưng tuyệt đối không có người cho rằng hắn giống nữ nhân, mà nam quỷ trước mắt, nếu thay nữ trang, chỉ sợ không có người nhận ra hắn là nam nhân, bất quá trên người hắn lại tản ra quỷ khí lạnh lẽo, nhưng dù vậy như trước vẫn rất hấp dẫn người khác.
"Oa nhi……" Tử Minh Tà nhìn bộ dáng nàng "Nước miếng đều chảy ra", bất mãn nhíu mày, bàn tay to ở trên lưng nàng nhéo nhéo trừng phạt.
Sở Tiếu Tiếu ôm cổ hắn, ở hắn trên môi cắn một ngụm, cười nói,"Tà, ngươi so với hắn đẹp hơn!" Đều nói tình nhân trong mắt là tây thi, huống chi Tử Minh Tà vốn là bộ dạng rất xuất sắc.
Hơn nữa mặc kệ đẹp hay xấu, hắn là người nàng yêu, những người khác mặc dù bộ dạng đẹp, bất quá chỉ là một phong cảnh xinh đẹp, thưởng thức một chút liền qua, nàng sẽ không bởi vậy mà dừng lại, chỉ biết nắm tay hắn cùng nhau đi đến cuối cùng.
Tử Minh Tà đáy mắt càng ôn nhu, bạc môi in trên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của nàng ôn nhu mà liếʍ .
Mà nam quỷ kia nhìn hai người, trong mắt có thản nhiên kinh ngạc, không ai có thể thoát được dụ hoặc của hắn, bất luận nam nữ, mà hiện tại hai người kia cư nhiên không nhìn hắn! Nhìn nhìn Tử Minh Tà, nam nhân này xác thực bộ dạng thực xuất sắc, nhưng hắn không tin mình thua hắn!
"Nha đầu……" trong giọng nói tất cả đều là sủng nịnh vô cùng thân thiết, làm cho người ta nghe xong xương cốt như nhũn ra.
Sở Tiếu Tiếu dựa vào Tử Minh Tà thở dốc một trận, quay đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm hỏi ,"Ngươi là muốn quyến rũ ta sao?"
Không nghĩ tới nàng hỏi trắng ra như vậy, nam quỷ sửng sốt một chút, khóe miệng giơ lên, cười đến vẻ mặt mị hoặc,"Đúng……"
"Nga……" Sở Tiếu Tiếu thản nhiên gật đầu, vuốt cằm đánh giá hắn.
Nam quỷ bị nàng xem có chút không được tự nhiên, trên mặt tươi cười cũng có chút cứng ngắc, rốt cục Sở Tiếu Tiếu mở miệng,"Trăm quỷ chi vương?" Nam quỷ cả kinh, nàng cư nhiên biết thân phận của hắn!
Sở Tiếu Tiếu cũng không quản kinh ngạc của hắn, quay đầu đối với Tử Minh Tà nói,"Tà, ta đem hắn tặng cho ngươi được không?"
Tử Minh Tà nhíu mày, ngón cái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,"Ta tưởng ngươi muốn chứ?"
Sở Tiếu Tiếu bĩu môi nói,"Ta không phải sợ ngươi lo lắng sao"
Nếu là một đại mỹ nữ ở bên người hắn, nàng cũng sẽ lo lắng, không phải không tin hắn, mà là không tin có người chống lại được dụ hoặc của hắn, tuy rằng trước mắt mới thôi, còn không có vài người phát hiện của hắn hảo *chỗ này ta không hiểu rõ lắm*
Nam quỷ trong lòng có chút tức giận,"Tiểu nha đầu, nếu biết thân phận của ta, nên hiểu được ta không phải người nói muốn, là có thể nhận lấy!"