Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phu Thú Thân: Bách Vô Cấm Kỵ

Quyển 1 - Chương 22: 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi ngừng dập đầu, có vẻ vẫn còn sợ hãi, ông thầy xem tướng không chịu nói thêm gì cả, còn giục tôi mau rời đi.

Thấy tôi không đi, ông ta lau vết máu trên trán, trực tiếp bỏ đi, để lại tôi ở trong cửa hàng của mình.

Tôi quay đầu nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy cái gọi là xà tiên, chỉ đành trở về.

Nhưng lòng vẫn không yên, cứ cảm thấy chuyện ở mộ rắn quá kỳ quái.

Có được có mất.

Tôi phải mất thứ gì để trúng vé số giải lớn như vậy?

Chẳng lẽ chỉ vì ngủ với xà tiên mấy lần liền phát tài sao?

Cái mà nhà họ Thái được là mẹ Thái khỏi bệnh, vậy bọn họ mất gì?

Tôi đã không gặp họ mười mấy ngày, với bộ dáng kỳ lạ đó, không biết họ còn thay đổi không?

Vẫn ăn ếch sống sao?

Tôi không muốn có bất kỳ giao thoa gì với nhà họ Thái nữa nhưng sự thay đổi của họ có liên quan đến mộ rắn, cũng có thể liên quan tới tôi.

Trái lo phải nghĩ xong, tôi quyết định đến bệnh viện tìm bác sĩ từng điều trị cho mẹ của Thái Minh Trạch, hỏi anh ta tiến triển hồi phục của bệnh tình bà ta.

Tình cờ là trong thang máy bệnh viện tôi lại gặp Thái Minh Trạch cùng một cô gái ăn mặc nóng bỏng đỡ mẹ Thái đi ngang.

Kỳ lạ hơn là trời đang nắng nóng, Thái Minh Trạch và mẹ hắn đều mặc áo quần dài tay.

Thái Minh Trạch mặc áo cổ đứng, mẹ Thái còn khoa trương hơn, trên cổ quấn một cái khăn lụa.

Vừa thấy tôi, mẹ Thái lập tức lộ vẻ tự mãn, trìu mến khoác tay cô gái đi cạnh, không ngớt lời khen.

Cô gái kia mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, rõ ràng là biết tôi.

Mới không gặp nhau hơn mười ngày, mùi tanh trên người Thái Minh Trạch và mẹ hắn càng ngày càng nồng nặc, dù có xịt nước hoa cũng không che đậy được.

Hai mùi này quyện vào nhau càng có vẻ kỳ lạ.

Dưới ánh đèn của thang máy, các mạch máu trên mặt Thái Minh Trạch sống động đến mức như có sinh mệnh riêng, bơi chầm chậm dưới da.

Hắn cũng nhìn tôi mấy lần, muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói được gì.

Vì họ ở đó nên tôi không muốn đi theo, sau khi lên một tầng, tôi mới ra khỏi thang máy, đi thẳng đến chỗ cô em họ.

Nghe nói tôi gặp mẹ Thái trong thang máy, sắc mặt cô ấy thoáng thay đổi, nói với tôi: "Chị đi với em."

Sau đó cô ấy kéo tôi theo thang bộ lên lầu, nói là dẫn tôi đi xem sự kỳ lạ của mẹ Thái.

Cô ấy đưa tôi trốn sau tấm rèm trong phòng thay đổi, ra hiệu bảo tôi đừng lên tiếng.

Quả nhiên không lâu sau, bác sĩ chính dẫn mẹ Thái vào.

Lúc nói chuyện, mẹ Thái có vẻ rất sốt ruột, nhanh chóng vén áo cho bác sĩ xem.

Bà ta vừa vén áo lên, tôi liền thấy trước ngực bà ta không phải da thịt mà là một lớp màng nhựa, có thể nhìn rõ mạch máu bên dưới.

Ngay cả bác sĩ cũng choáng váng, bác sĩ đeo găng tay, dùng tăm bông chọc vào "vùng da" dưới xương quai xanh của bà ta.

Rõ ràng bác sĩ không hề dùng sức, chỉ chọc nhẹ một cái, dưới xương quai xanh liền có một vật nhỏ cỡ ngón tay cong lên như thể sẽ chui ra ngoài.

Bác sĩ giật mình rút tăm bông về.

Mẹ Thái cũng sợ hãi, liên tục hỏi bác sĩ đang xảy ra chuyện gì, liệu có cách nào chữa trị không.

Bác sĩ điều trị cũng thấy lạ, lấy tăm bông cạo nhẹ dọc xương quai xanh của bà ta, bên trên dính thứ giống mồ hôi hoặc chất nhầy gì đó: "Vốn dĩ các chỉ số của bà đã giảm xuống một cách kỳ lạ, bây giờ còn mắc bệnh lạ này, đây có thể là một lĩnh vực mới trong y học. Nếu bà đồng ý, liệu có thể..."

Gặp một ca bệnh chưa từng thấy, có bác sĩ nào mà không muốn nóng lòng nghiên cứu.

Nhưng vừa nghe thế, mẹ Thái liền căng thẳng, lập tức kéo áo xuống: "Tôi không đồng ý! Bác sĩ không chưa được thì thôi đi!"

Dứt lời, bà ta đẩy bác sĩ điều trị ra, chạy ra khỏi phòng như bỏ trốn.

Bác sĩ nhìn nhìn cây tăm bông, tìm một ống mẫu bỏ vào, dán nhãn rồi rời đi.

Đợi trong phòng không còn ai, em họ mới nói tôi biết sau khi xuất viện, cứ hai ba ngày mẹ Thái lại gọi điện tới, lúc thì nói da bị ngứa, lúc thì bảo mình ăn uống không được bình thường, nói chung là rất nhiều vấn đề.

Bà ta thường kéo Thái Minh Trạch và bạn gái hắn tới bệnh viện, nhưng bảo bà nhập viện thì bà ta không chịu vì sợ bác sĩ điều trị sẽ nghiên cứu bệnh của bà ta.

Lần này bà ta đến là vì cảm thấy cơ thể mình đang bị thứ gì đó khoang thủng, bác sĩ điều trị biết trước đây bà ta ăn mấy cái linh tinh như nòng nọc, sợ bà ta nhiễm ký sinh trùng, muốn bà ta làm xét nghiệm xem có thể xử lý hay không.

Cô em họ nói với tôi: "Gia đình họ chẳng ai bình thường cả, chị ly hôn rồi, đừng liên lạc với họ nữa."

Cô ấy cứ dặn dò tôi mãi, khuyên tôi đừng có bị tình yêu làm mù mắt, đừng có sợ ly hôn thì mình chỉ có thể chết già, không được như lần trước theo Thái Minh Trạch đến mộ rắn tìm thuốc gì đó.

Nhớ tới thứ to bằng ngón tay út chuyển động dưới xương quai xanh của mẹ Thái, tôi không nghĩ đó là ký sinh trùng.

Điều dị thường của nhà họ Thái không chỉ có ăn ếch sống, dù em họ không dặn dò, tôi cũng không dám tiếp xúc với họ.

Tôi thậm chí còn từ bỏ ý định hỏi thăm bác sĩ điều trị cho mẹ Thái, trực tiếp bỏ đi.

Khi xuống tầng hầm để xe, tôi thấy Thái Minh Trạch thân thiết ôm bạn gái hiện tại dựa vào xe của tôi.

Tôi bấm chìa khóa, xe kêu lên, cô gái kia mới đứng dậy.

Cô ta liếc nhìn tôi, sau đó hờn dỗi đánh Thái Minh Trạch: "Anh đã hứa dẫn em đi ăn sashimi rồi, nhanh lên đấy."

Sau đó cô ta lắc hông như con rắn, khinh bỉ nhìn tôi, sải bước catwalk đi tới.

Tôi muốn tránh đi, kết quả cô ta như bị trật chân, nửa người trên muốn va vào tôi.

Tôi duỗi tay giữ bả vai cô ta: "Cẩn thận!"

Cô ta mặc áo trễ vai, vừa đặt tay lên vai cô ta, tôi liền có cảm giác thứ mình chạm vào không phải da người mà là da cá hay da ếch, vô cùng nhầy nhụa.

Tôi vội rút tay về, nhìn chất nhầy dính trong lòng bàn tay, tim đập như trống.

Cô ta tưởng tôi sợ nên nhướng mày, khịt mũi khinh thường rồi hài lòng quay đầu nháy mắt với Thái Minh Trạch, đi trước.

Tôi ngẩng đầu nhìn Thái Minh Trạch, quơ tay: "Chuyện gì đây?"

Sở dĩ một nhà ba người họ Thái trở nên kỳ lạ như vậy là vì bọn họ đã đến mộ rắn.

Nhưng tại sao trên người bạn gái mới của Thái Minh Trạch lại có chất nhầy?

Tôi chợt nhớ đến chất nhầy trên ga trải giường ngày tôi đi lấy đồ cùng thái độ chặn cánh cửa tủ của Thái Minh Trạch, tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này càng ngày càng ngoài sức tưởng tượng!

E rằng không chỉ đơn giản là nhà họ Thái biến thành rắn mà những người có quan hệ với Thái Minh Trạch cũng sẽ thay đổi!

Thế nên cô gái kia là nạn nhân sao?

Bọn họ rốt cuộc đã làm gì ở mộ rắn!

"Cô không biết?" Thái Minh Trạch đi về phía tôi, xắn ống tay áo lên cho tôi xem, "Từ mộ rắn trở về cô không hề thay đổi sao?"

Hắn cuộn ngón tay lại, gân xanh trên mu bàn tay giật giật như có con rắn trườn bò dưới làn da.

Khi chúng chuyển động, Thái Minh Trạch có vẻ rất đau đớn, mặt hắn nhăn nhó, đồng tử mắt co lại, tơ máu trong nhãn cầu sung huyết như có sinh mệnh.

Làn da trên khuôn mặt hắn dần trở nên trắng bệch như mẹ Thái!

Thấy những đường gân đó sắp di chuyển qua khuỷu tay của mình, Thái Minh Trạch đột nhiên đưa tay còn lại chặn lấy cổ tay, giữ chặt chúng.

Lúc đó, những đường gân xanh vì không thể đi về phía trước lập tức cong lên, trực tiếp xuyên qua da chui ra ngoài.

Đó không phải gân xanh!

Mà là một con rắn nhỏ màu xanh có vảy mịn cùng đôi mắt đen như hạt đậu.

Sau khi ra ngoài, nó còn há miệng, nhe răng rít lên, quay đầu sang trái sang phải như nhìn thứ gì đó.

Khi nó lắc lư, máu tươi chảy theo những chiếc vảy.

Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh cái thứ cong lên dưới xương quai xanh của mẹ Thái.

Đó rõ ràng cũng là một con rắn!

Tôi sợ hãi lùi một bước.

Trong cơ thể con người có rắn, đây đã là chuyện khoa học không thể giải thích!

"Tô Kha, trên người cô có hay không?" Thái Minh Trạch muốn xác nhận.

Bàn tay ôm lấy cổ tay dần đi xuống.

Con rắn chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại. Bị hắn chèn ép, con rắn từng chút chui ra ngoài.

Thân rắn càng ngày càng dài, vảy mịn không chỉ dính máu mà những mô dưới da cũng bị kéo căng dính chặt vào vảy rắn.

Thị giác bị kí©h thí©ɧ khiến tôi nhất thời không biết nói gì.

Lúc mới ra khỏi mộ rắn, tôi mơ thấy mình mang thai rắn, cũng có một con rắn nhỏ chui ra khỏi bụng tôi như thế này!

Nhưng không có chuyện rắn liên kết với máu thịt như vậy!

Bây giờ tôi không mang thai rắn, tại sao lại có một con rắn nhỏ vảy xanh chui ra khỏi người Thái Minh Trạch?

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Tại sao em không có!" Rõ ràng Thái Minh Trạch đau đớn tột cùng nhưng hắn vẫn cố dùng sức ép con rắn kia ra khỏi người, quát, "Rõ ràng nó nên ở trên người cô, tại sao lại thành chúng tôi!"

Hắn quá hung dữ, tôi thật sự không thể ở lại nữa, vừa co chân định chạy vừa lấy cây chích điện trong túi ra, nắm chặt.

Sau chuyện xảy ra ở Kiềm Nam, tôi luôn có cảm giác không an toàn, vì thế đã mua một cái chích điện mang theo bên người để tự vệ.

Tôi vừa chạy hai bước, cô gái đã rời đi quay lại, đi về phía tôi, rõ ràng là có ý định chặn tôi lại.

Bọn họ người trước người sau bao vây tôi.

Con rắn vảy xanh trên tay Thái Minh Trạch cũng rít lên phun chất nhầy về phía tôi.

Trong không khí, mùi tanh càng lúc càng nồng nặc.

Tôi thở hổn hển, nhìn trái nhìn phải, tự hỏi liệu xà tiên có ở đây không.

Nhưng dù tôi có nhìn thế nào thì cũng đều không thấy bóng dáng xà tiên.

Thay vào đó, Thái Minh Trạch từng bước đến gần: "Sao cô lại không có? Có phải con rắn ngủ với cô đã để lại cho cô thứ gì không? Tại sao trứng rắn trong cơ thể cô không nở ra? Tại sao hả?"

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói với Thái Minh Trạch: "Bây giờ chắc anh muốn lấy con rắn trong người ra đúng không? Tại sao không đi gặp bác sĩ? Chuyện ở mộ rắn tôi và anh đều biết rõ, hay là anh đến mộ rắn lần nữa đi? Dù gì ung thư cũng có thể chữa khỏi, tôi nghĩ chứng bệnh lạ này của anh cũng có thể khỏi được."

Theo lời Thái Minh Trạch, đáng lẽ rắn phải ở trong cơ thể tôi nhưng bây giờ chúng lại ở trong cơ thể ba người nhà họ Thái.

Rõ ràng đều đến mộ rắn, tôi không sao, bọn họ lại có chuyện, đương nhiên là thấy không công bằng.

Tôi vừa nói xong, Thái Minh Trạch liền nhếch mép cười: "Không cần đến mộ rắn, không phải xà tiên kia đang che chở cô sao? Chỉ cần trong cơ thể cô cũng có rắn, anh ta muốn cứu cô thì nhất định phải cứu chúng tôi!"

Dứt lời hắn đột nhiên buông tay, con rắn màu xanh kia liền quấn lấy tôi, muốn cắn vào chui vào.

Tôi mặc kệ mọi thứ, lập tức lấy ra đồ chích điện tấn công hắn.

Dòng điện truyền vào người, toàn thân Thái Minh Trạch rung rẩy, từng tấc cơ từng mạch máu đều như đang di chuyển.

Ngay sau đó rất nhiều con rắn vảy xanh nhuốm máu mắt như hạt đậu đen từ bàn tay, cánh tay, cổ, mặt cử động, ngay cả dưới lớp quần áo của hắn cũng có thứ cong lên.

Sau khi dòng điện xẹt qua, đám rắn vươn ra khỏi cơ thể nằm sấp xuống, thỉnh thoảng co giật theo dòng điện.

Chờ đám rắn trên người Thái Minh Trạch đều rơi xuống đất, tôi mới rút tay về, vội vàng xoay người.

Cô gái kia vẫn đang nhìn tôi, như thể sợ đồ chích điện, lại như nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, trông cô ta rất có hứng thú, không còn tiến lên công kích tôi.

Khi tôi xoay người, cô ta còn lùi lại nhường đường.

Tôi cầm đồ chích điện quơ quơ, ý bảo cô ta đừng qua đây, sau đó đi về phía xa của mình.

Vừa lên xe, tôi lập tức khóa cửa lại, lái đi.

Lúc lái xe đi ngang, tôi phát hiện cô gái kia nằm trên người Thái Minh Trạch vừa bị điện giật nhưng không phải cố gắng giải cứu hắn, thay vào đó cô ta kéo lũ rắn xanh, há miệng ngoạm vào như hút mì.

Trên cánh tay Thái Minh Trạch chỉ còn lại những lỗ máu.

Thời điểm xe sắp vào góc khuất, tôi nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy rắn trên cánh tay Thái Minh Trạch đã bị cô gái kia hút sạch, tay hắn như chiếc lá dâu bị tằm ăn đầy lỗ nhỏ màu đen.

Trông cứ như củ sen chứ không phải cánh tay người.

Nhưng cô gái kia có vẻ không hài lòng, lại vén áo Thái Minh Trạch lên.

Cô ta áp sát mặt vào con rắn cũng bị tê liệt trước ngực hắn, bắt đầu hút.

Như cảm nhận được tôi đang nhìn, ăn xong lũ rắn kia, cô ta ngẩng đầu nhếch mép cười với tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện cái miệng nhuốm máu của cô ta hình như không có răng.

Khi cười, cái miệng đó há ra một chút, trông như một cái hố máu không đáy!
« Chương TrướcChương Tiếp »