Quyển 2 - Chương 39: Người so với Lạc Nhất Nhất còn vô sỉ hơn

Edit & beta: Thiên Mạn

Né tránh nửa ngày, song phương còn không có chính thức giao đấu, Lạc Nhất Nhất rất tức giận, người này sẽ đánh bất ngờ, đều đánh không trúng hắn. Lạc Nhất Nhất gọi Tiểu Bạch lại nói: “Tiểu Bạch, ngươi có thể bố cái ảo trận hay không, đem ba người chúng ta đều khốn bên trong.” Tiểu Bạch lắc lắc đầu nói: “Không được, chỉ có thể vây khốn các ngươi, khốn không được hắn.”

Lạc Nhất Nhất không nói gì, Tiểu Bạch tiếp tục nói: “Nhưng ta có thể theo dõi hắn, biết vị trí của hắn, các ngươi có thể công kích.” Lạc Nhất Nhất lắc lắc đầu: “Hắn vạn nhất công kích ngươi làm sao bây giờ, nếu hắn trốn phía sau ngươi, chúng ta lại nhìn không tới, đánh ngươi làm sao bây giờ.”

Tiểu Bạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Ngươi thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường, hắn mỗi lần đánh bất ngờ các ngươi không phải đều là lộ ra nguyên hình sao? Lúc biến thành vô hình, hắn cũng không có năng lực công kích. Ta đối mặt với phương hướng hắn xuất hiện là được rồi.”

Lạc Nhất Nhất thực thụ giáo gật gật đầu, Tiểu Bạch thật thông minh, nàng thật đúng là xem nhẹ chi tiết này.

Thời điểm Bụi Vô lại biến mất, Tiểu Bạch liền đi lên, nhưng là không ngừng đong đưa. Sợ thương đến Tiểu Bạch, Lạc Nhất Nhất biến Băng Phách thành chủy thủ, trực tiếp đi theo Tiểu Bạch, công kích gần người. Tuy rằng thoạt nhìn, Lạc Nhất Nhất là cầm chủy thủ chém lung tung, nhưng thật ra làm Bụi Vô bị thương, lại bị trúng một đao, Bụi Vô lộ ra nguyên hình ở bên người Lạc Nhất Nhất cùng Tiểu Bạch rồi công kích.

Phong Liệt vẫn tập trung tinh thần cao độ, đã sớm vận sức chờ phát động, khi Bụi Vô còn không kịp công kích, Long Đằng Kiếm liền phát ra một cỗ linh lực khổng lồ công kích Bụi Vô. Lạc Nhất Nhất cũng thừa cơ biến Băng Phách thành kiếm, tấn công Bụi Vô. Vừa tránh thoát Lạc Nhất Nhất công kích lại bị Phong Liệt tật quang điện ảnh đánh trúng. Hai người phối hợp thiên y vô phùng, Bụi Vô không lực hoàn thủ. Mà lúc này Băng Phách lại chia thành vô số tiểu kiếm vây công Bụi Vô, nhìn trên mỗi thanh kiếm đều tản mát ra quang mang đỏ đậm cùng trạm lam, Bụi Vô oán hận nhìn hai người, rồi tiêu thất giống như Mị Cơ và Cuồng Xà.

Lạc Nhất Nhất cao hứng ôm Tiểu Bạch lại sờ lại thân. Tiểu Bạch lấy móng vuốt vỗ vỗ Lạc Nhất Nhất nói: “Đừng lung lay nữa, ta đã muốn hôn mê, lại lay tiếp

sẽ ói ra.”

Nhìn bên Lộ Vân Hổ cũng sắp chiến đấu xong, Lạc Nhất Nhất nhìn Phong Liệt lâm vào trầm tư, nói: “Liệt, ngươi có phải đã nghi hoặc mấy tên thực lực cao cường, hành tung quỷ dị đó hay không.” Phong Liệt ngẩng đầu nhìn tòa thành nói: “Đúng vậy, hiện tại đừng nói những người đó là ai, chúng ta ngay cả bản thể những người đó ở đâu cũng không biết, chỉ biết là bọn họ muốn thống nhất yêu giới, nhân giới, ma thú, cái khác đều không biết “

Lạc Nhất Nhất nghĩ một chút: “Địch trong tối ta ngoài sáng xác thực làm cho người ta thật khó chịu, bất quá chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ biết rõ ràng. Trước đó, chúng ta phải đề cao thực lực của bản thân. Bọn họ chỉ là nguyên thần đã lợi hại như vậy, nếu như là bản thể liền càng khó đối phó.” Phong Liệt gật gật đầu, bọn họ không thể luôn bị vây trong trạng thái một đường sinh tử.

Lúc này bọn Lộ Vân Hổ đã chấm dứt chiến đấu một lần nữa chỉnh đốn đội ngũ, Lạc Vũ Yên vô cùng tiêu sái đến bên cạnh Lạc Nhất Nhất, rầu rĩ nói: “Vốn tưởng rằng lần này có thể bắt được huyễn thú tốt.” Lạc Nhất Nhất cười nói: “Không quan hệ, lần sau có cơ hội, cho ngươi chọn đã.”

Mọi người cùng nhau hướng tòa thành trong rừng rậm tiến lên, trải qua tràng đại chiến vừa rồi, chung quanh không còn ma thú xuất hiện. Đi đến tòa thành mới phát hiện, bên trong trống trơn. Có thể là vừa rồi đã phái ra tất cả đi tấn công bọn họ. Phát hiện ở bên trong tìm không thấy manh mối nào, đang chuẩn bị trở về

Long Hổ Thành, cảm giác được mặt đất một trận rung động, tuy rằng mỏng manh, nhưng mọi người vẫn là cảm nhận được.

Tìm được đường thông xuống địa thất, còn chưa đi, chợt nghe đến một tiếng gầm rú: “Yêu thú chết tiệt, ta sẽ không khuất phục.” Đi không lâu, một đầu quái vật lớn liền đập vào mắt, nhìn kỹ, phát hiện là một con Trăm Túc Trùng. Nhìn thấy đám người Lạc Nhất Nhất tiến vào, Trăm Túc Trùng nghi hoặc nói: “Nhân loại?”

Lúc này Tiểu Bạch mở miệng nói: “Nó khẳng định là bị cái tên kêu Bụi Vô giam ở đây, trên người nó có dấu vết bị thi pháp. Khẳng định là lúc Bụi Vô gặp nó, phát hiện nó có thực lực cường hãn, muốn khống chế, nhưng bởi vì trước đó khống chế mấy ma thú khác đã dùng nhiều tâm lực, cho nên còn không có biện pháp khống chế tâm trí nó.”

Lạc Nhất Nhất còn không có mở miệng, chợt nghe Lạc Vũ Yên hưng phấn hỏi: “Nó rất mạnh, có chỗ nào hơn người.” Tiểu Bạch nói: “Nó là Kim Sí (con rết), nếu như không phải gặp phải Bụi Vô cái loại quỷ dị cao thủ, rất khó bắt được nó.”

Lạc Vũ Yên hai mắt sáng lên nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Xem ra lần này không đến không.” Lạc Nhất Nhất nhìn nhìn con rết, lại nhìn nhìn Lạc Vũ Yên, nói: “Ngươi muốn nó làm huyễn thú của ngươi? Rất ghê tởm đi.” Nghĩ đến về sau trên người Lạc Vũ Yên mỗi ngày có thêm một con rết, liền cảm thấy ác hàn.

Kim Sí nổi giận gầm lên một tiếng, tỏ vẻ nó bất mãn, vài cái nhân loại liền ở trước mặt nó, thảo luận muốn nó làm huyễn thú hay không?

Lạc Vũ Yên nhìn Kim Sí nói: “A, tính tình còn rất lớn, hôm nay ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng muốn đánh ngươi đến nguyện ý.” Nói xong phá cấm chế Bụi Vô thiết lập. Cấm chế Bụi Vô thiết lập chỗ này giống cấm chế thiết lập ở cửa. Kim Sí bị nhốt ở bên trong phá như thế nào đều không được, thân ở bên ngoài Lạc Vũ Yên lại dễ dàng phá mở.

Kim Sí vừa được giải thoát, triển khai hai cánh, liền hướng lên trên bay đi, cả tòa thành nhỏ lập tức sụp đổ. Đám người Lạc Nhất Nhất nhanh chóng thoát khỏi tòa thành.

Kim Sí ở trên không bừa bãi cười to: “Chỉ bằng các ngươi vài cái tiểu nhân loại còn muốn bắt ta làm huyễn thú, nằm mơ. Nếu không phải tên yêu thú chết tiệt kia nghĩ cách khống chế ta, chỉ bằng cái phá cấm chế đó cũng muốn vây khốn ta? Hôm nay vừa vặn có thể ăn no nê.”

Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt liếc nhau, hiện tại lại nhiều một cái tin tức, xác định mấy người kia là yêu thú. Lúc này Lạc Vũ Yên đã phi thân lên rồi, cầm song kiếm cùng Kim Sí giao đấu. Còn không tới hai hiệp, Lạc Vũ Yên đã kêu nói: “Các ngươi còn chưa lên hỗ trợ.”

Lạc Nhất Nhất nghi hoặc kêu lên: “Ngươi không phải muốn cùng nó một mình đấu, đánh tới nó nguyện ý làm huyễn thú của ngươi sao?” Lạc Vũ Yên vừa né tránh vừa la lớn: “Ngươi nha choáng váng, thực lực của nó so với ta hơn nhiều như vậy. Ta một người như thế nào đánh thắng nó.”

Lạc Nhất Nhất sờ sờ cái mũi, hết chỗ nói rồi, vừa mới nghe nàng nói hào khí vạn trượng như vậy, làm nửa ngày, cư nhiên muốn quần ẩu người ta, rất không phúc hậu. Lạc Nhất Nhất cảm thấy Lạc Vũ Yên so với nàng còn vô sỉ hơn, trừ bỏ Đằng Long, huyễn thú của nàng đều là dụ dỗ tới được, nàng thế nhưng…

Bất quá xem Lạc Vũ Yên liên tiếp bại lui, vẫn là rất nhanh gia nhập chiến cuộc, có Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt gia nhập, rất nhanh liền đánh Kim Sí đến nằm úp sấp. Đương nhiên, có Lạc Nhất Nhất – Thuần Thú Sư cường đại, Lạc Vũ Yên rất nhanh có thế khế ước huyễn thú.

Kim Sí tức giận nhìn thoáng qua chủ nhân ti bỉ của nó, bất quá ngẫm lại về sau đi theo nàng hẳn là sẽ không ăn mệt là được rồi.