Quyển 2 - Chương 34: Cùng Kình Thiên Kiếm giảng hòa

Edit: Thiên Mạn

Ba người thực ăn ý bắt đầu vây công Mị Cơ, Mị Cơ am hiểu ảo thuật, thực lực chân chính so với hắc y nam tử kia kém rất nhiều. Lúc này có Tiểu Bạch ở đây, ảo thuật của nàng căn bản không sử dụng được. Mà ba người Lạc Nhất Nhất sau lần trước chiến đấu, thực lực đều tăng lên không ít, hơn nữa Kình Thiên Kiếm thức tỉnh. Mị Cơ rất nhanh liền không lực hoàn thủ. Trong nháy mắt, nàng lại giống lần trước, biến mất vô tung. Lạc Nhất Nhất chạy nhanh hỏi: “Tiểu Bạch, mau nhìn xem, nữ nhân kia có phải lại lợi dụng ảo thuật trốn đi hay không?” Tiểu Bạch lắc lắc đầu hồi đáp: “Nàng xác thực không ở trong này, ta chỉ biết là bản thể của nàng không ở trong này, hẳn là nguyên thần trở lại bản thể.”

Lạc Nhất Nhất phát điên nói: “Kia làm sao bây giờ, nàng một hồi đến một hồi đi như vậy. Chúng ta lại bắt không được nàng.” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, nói:“Làm cho nguyên thần thoát ly bản thể là thực khó khăn, các ngươi vừa rồi làm nàng bị thương nặng, đừng nói trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục, nguyên thần của nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thể xuất ra nữa.”

Lạc Nhất Nhất bắt lấy huyền cơ trong lời nói của Tiểu Bạch, nói: “Sẽ không còn xuất nguyên thân ra, chính là chỉ có thể chờ bọn hắn dưỡng thương thật tốt, rồi bản thể đi ra sao? Chúng ta cả nguyên thần đều đánh không lại, nếu như là bản thể, chẳng phải là càng khó đối phó.”

Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: “Nguyên thần nhiều nhất chỉ có thể phát huy sáu phần thực lực, người bình thường là sẽ không làm nguyên thần cùng bản thể chia lìa. Làm như vậy phi thường nguy hiểm, nếu như nguyên thần bị đánh tan, bản thể tự nhiên cũng sẽ tiêu thất. Hiện tại gặp được loại tình huống này, khả năng lớn nhất là bản thể bọn họ bị phong ấn, không thể đi ra. Nếu như giải phong ấn, bản thể có thể đi ra.”

Cho nên tình huống hiện tại, bọn Lạc Nhất Nhất chỉ có thể cầu nguyện trước lúc họ có được đủ thực lực, những người đó trăm ngàn lần không thoát khoải phong ấn, một nửa thực lực đã khủng bố như vậy, nếu là toàn bộ vậy sẽ đáng sợ đến mức nào?

Tiểu Bạch an ủi nói: “Nếu như là phong ấn, nào có thể dễ dàng đi ra như vậy. Có thể là cả đời đều ra không được. Loại phong ấn có thể giam người có thực lực nhường này, phong ấn làm sao có thể dễ giải như vậy. Huống hồ, lấy thực lực của bọn họ, chỉ phóng nguyên thần đi ra, thì biết khả năng giải trừ phong ấn cực kỳ bé nhỏ.”

Trở lại Thiết Vương Thành, Phong Mộ Hàn đang giúp Thiết Nam Vương chỉnh đốn, lần chiến đấu này làm cho Thiết Vương Thành bị tổn thất thảm trọng. Phong Mộ Hàn một lần nữa triệu tập đại quân lại đây đóng ở. Tứ tòa chủ thành đều gia tăng lực lượng phòng ngự. Tứ tòa chủ thành là quay chung quanh Yêu Vương Thành. Nếu như có một tòa chủ thành bị phá, thực dễ dàng đánh hạ Yêu Vương Thành bị vây vòng ở trung tâm.

Lạc Nhất Nhất trong hai lần chiến đấu sử dụng Băng Phách đã có ý thức thực thuận tay, nhưng Băng Phách, không, phải nói là Kình Thiên Kiếm, trừ bỏ khi chiến đấu thì phối hợp với Lạc Nhất Nhất, thời gian khác đều không nghe lời nàng.

Hôm nay, Lạc Nhất Nhất đặt Băng Phách ở trên bàn, còn thật sự nói: “Chúng ta giảng hòa được không? Hiện tại ta là chủ nhân của ngươi, về sau chúng ta cần cùng nhau chiến đấu. Ngươi cũng đừng hẹp hòi nữa.” Kình Thiên Kiếm lập tức dựng thẳng lên, hét lớn: “Ngươi là ở lúc ta không ý thức làm ta nhận chủ, chút thực lực này của ngươi, nếu ta thanh tỉnh, mới sẽ không nhận ngươi làm chủ đâu.”

Lạc Nhất Nhất ở trong lòng thầm mắng, xú tiểu tử này, thế nhưng khinh thường ta, bất quá lần này là giảng hòa, bình phục tâm tình nói: “Chẳng lẽ ngươi không phải là nên cảm tạ ta sao? Nếu như không phải ta tuệ nhãn thức kiếm, chỉ với ngoại hình kia của ngươi, ai xem trọng ngươi? Ta không mang theo ngươi đi ra, ngươi muốn tiếp tục ngủ? Ngươi phải có tâm hảo hảo cảm ơn ta đi.”

Thấy Kình Thiên Kiếm không lên tiếng, Lạc Nhất Nhất tiếp tục nói: “Chỉ có chúng ta tâm ý tương thông, mới có thể phát huy thực lực lớn nhất của ngươi, ngươi cũng không hi vọng ta sớm ngủm, ngươi tiếp tục ngủ đi. Ngươi xem ngươi trước kia gọi là Kình Thiên Kiếm, một chút cũng không dễ nghe, hiện tại kêu Băng Phách thật tốt nghe a, hơn nữa ngươi trước kia cũng chỉ có một loại hình dạng, hiện tại muốn biến thành binh khí gì đều được. Ngươi có cái gì không hài lòng.”

Kình Thiên Kiếm oán giận nói: “Nói đến Kình Thiên Kiếm người ta đều biết là lợi kiếm, gọi là Băng Phách nói ra một chút danh khí đều không có. Ta thân mình chính là kiếm, chỉ cần phát huy thực lực lớn nhất của kiếm là được, muốn nhiều hình dạng như vậy làm gì chứ?” Nghe Kình Thiên Kiếm nói vậy, Lạc Nhất Nhất tiếp tục khai đạo: “Hảo hán không đề cập tới chuyện xưa, ngươi nói đến chuyện trước đây thì có bản lĩnh gì, ngươi hiện tại cũng không phải không thể biến ảo thành kiếm. Ngươi cũng có thể biến ảo thành binh khí khác, luyện ra tuyệt chiêu thuộc về ngươi, như vậy gặp được binh khí gì cũng đều khắc không được ngươi, không tốt sao?” 

Kình Thiên Kiếm tiếp tục oán giận: “Hiện tại chỉ có thể căn cứ ý niệm của ngươi biến ảo hình dạng, chính ta lại không thể biến.” Lạc Nhất Nhất trả lời:“Cho nên nói chúng ta phải giảng hòa, hảo hảo ở chung, lúc chúng ta ý niệm tương thông, ý niệm của ta chính là ý niệm của ngươi, ý niệm của ngươi cũng tự nhiên liền là ý niệm của ta.”

Thấy Kình Thiên Kiếm không nói lời nào, cũng không cảm giác hắn tức giận, Lạc Nhất Nhất vui rạo rực cầm lấy Kình Thiên Kiếm nói: “Băng Phách, chúng ta phải hảo hảo ở chung nga.” Kình Thiên Kiếm trầm mặc không lên tiếng, Lạc Nhất Nhất biết nó là đáp ứng rồi, bỏ nó vào Phượng giới. Người này từ sau khi thức tỉnh, chết sống không muốn biến ảo thành vật phảm trang sức để Lạc Nhất Nhất mang bên người. Theo ý nó là cảm thấy bản thân là một danh kiếm, biến thành vật phẩm trang sức rất uất ức. Lạc Nhất Nhất tự nhiên cũng sẽ không để ý chút ấy việc nhỏ.

Phong Liệt xuất ra mấy bình bình quán quán đan dược cho Lạc Nhất Nhất, đây là thành quả hắn luyện dược hai ngày qua. Lạc Nhất Nhất nhìn Phong Liệt có chút tiều tụy, đau lòng nói: “Liệt, ngươi nói hai ngày này có việc, không tới tìm ta, ta còn tưởng rằng ngươi muốn bế quan đột phá, nguyên lai ngươi là đi luyện dược. Có ngươi là cao cấp Luyện Dược Sư di động ở đây, ta lại không thiếu chút này.Không cần vất vả như vậy. Luyện ra nhiều đan dược thế này làm gì a?”

Phong Liệt ngồi xuống, ôm Lạc Nhất Nhất nói: “Nhất Nhất, tuy rằng chúng ta luôn luôn tiến bộ, nhưng là, tổng sẽ có lúc gặp được rất nhiều nguy hiểm không biết trước. Này đó đan dược ngươi mang theo bên người, phòng bị bất cứ tình huống nào.”

Lạc Nhất Nhất thu toàn bộ đan dược vào Phượng giới, cười nói: “Liệt, ngươi cho ta nhiều đan dược như vậy, ta sẽ xem như đường đậu mà ăn.”

Phong Liệt cười sờ sờ đầu Lạc Nhất Nhất, là thực lực của hắn tiến bộ quá chậm, vài lần, đều làm cho Nhất Nhất cùng hắn gặp phải nguy hiểm.

Lạc Nhất Nhất nằm ở trong long Phong Liệt nói: “Liệt, không cần áy náy, mặc kệ phía trước là con đường như thế nào, chúng ta đều phải cùng nhau đi. Ta hưởng thụ ngươi sủng nịch, ở cạnh ngươi, ta nguyện ý làm tiểu nữ nhân trong lòng ngươi. Nhưng là, ở thời điểm gặp phải khó khăn, ta cũng muốn làm một nữ nhân có thể cùng ngươi sóng vai.”

Phong Liệt gật gật đầu, đúng vậy, đây mới là Nhất Nhất hắn yêu.

Xử lý xong chuyện ở Thiết Vương Thành, Phong Mộ Hàn liền mang theo đám người Lạc Nhất Nhất trực tiếp lên Truyền Tống Trận trở về Yêu Vương Thành. Trong lòng Lạc Nhất Nhất yên lặng cảm thán: “Thật sự là thuận tiện, tốc độ này thật mau a.” Phong Liệt nói cho Lạc Nhất Nhất biết, loại Truyền Tống Trận này cũng không nhiều, trước mắt trong Yêu giới chỉ có tứ tòa chủ thành cùng Yêu Vương Thành là có, giống bọn họ từ Tinh Thần đại lục đến đây qua Truyện Tống Trận, đều là thất truyền, phỏng chừng không có người biết. Lúc trước hắn cũng là đánh bậy đánh bạ mới biết được.