Lạc Nhất Nhất đề phòng nhìn bốn phía, nàng không phát hiện nơi phát ra
thanh âm, giống như toàn bộ trong không gian đều quanh quẩn cái thanh âm kia. Thanh âm trêu tức lại vang lên: “Không cần khẩn trương, không cần
khẩn trương. Nếu đến đây, đương nhiên không thể để cho ngươi tay không
mà về. Đưa ngươi cái lễ vật.”
Nói xong, một tảng đá to cỡ
trứng gà, phập phềnh ở không trung, hào quang đại thậm. Ở lúc Lạc Nhất
Nhất còn không phản ứng tới, tảng đá trực tiếp tiến nhập vào trong cơ
thể Lạc Nhất Nhất. Lạc Nhất Nhất hoảng sợ, không thể nào, tảng đá lớn
như vậy chạy vào trong thân thể? Nhớ tới lúc tu luyện nguyên tố lực,
nàng có thể nội thị, chạy nhanh nội thị muốn nhìn một chút tảng đá kia
rốt cuộc là cái gì.
Lúc này, tảng đá đang ở chỗ đan điền của Lạc Nhất Nhất, hai luồng nguyên tố trong cơ thể Lạc Nhất Nhất, đang vui vẻ vây quanh tảng đá chuyển động. Lạc Nhất Nhất vừa định mở miệng hỏi
chuyện của tảng đá, chợt nghe thanh âm lúc nãy lại vang lên: “Có thể
hiểu được hơn một loại nguyên tố lực, qua cửa phía trước đã là không dễ, còn có dũng khí đi vào nơi này. Thực không sai, tin tưởng ta không có
nhìn lầm người. Tảng đá vừa rồi là Nguyên Tố Thạch, về sau đối với việc
tu luyện nguyên tố lực của ngươi có trợ lực rất lớn.”
Không
đợi Lạc Nhất Nhất mở miệng, người nọ có chút thương cảm tiếp tục nói:“Lúc trước tạo ra Nguyên Tố Chi Lâm, là muốn giúp đám người trẻ tuổi đề
cao tu luyện, lại không nghĩ rằng lại trong lúc vô ý phạm phải sai lầm
như vậy..., quên đi, không nói nữa, hẳn là sớm đã không còn tồn tại.
Hiện tại ngươi có thể đi rồi.”
Lạc Nhất Nhất biết trong cơ
thể chính là Nguyên Tố Thạch, hữu ích vô hại liền an tâm. Hết nửa ngày,
tiền bối là đang cùng người đánh tâm lý chiến a. Nghe được người nọ nói
một nửa, chỉ biết hắn là người sáng lập Nguyên Tố Chi Lâm, tặng nàng một phần đại lễ, còn không minh bạch nói một ít chuyện.
Lạc
Nhất Nhất mở miệng hỏi: “Tiền bối, ngươi nói rõ ràng a.” Nhưng không ai
trả lời lời của nàng, người nọ lại giống như không có xuất hiện qua. Chỉ nghe thấy thanh âm của nàng quanh quẩn vọng lại.
Vị tiền bối sáng lập Nguyên Tố Chi Lâm, chính là đem thanh âm của mình phong trong tiểu không gian này sao?
Lạc Nhất Nhất lại kêu vài tiếng, vẫn là không có đáp lại, đành phải nghi
hoặc đi ra Sinh Tử Môn, ngẫm lại thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cũng không tiếp tục rối rấm chuyện không minh bạch này.
Hưng
phấn tiêu sái rời động, Phong Liệt trước tiên gắt gao ôm Lạc Nhất Nhất
vào trong lòng. Cảm giác được Phong Liệt khẩn trương và lo lắng, Lạc
Nhất Nhất nhẹ nhàng phủ phủ lưng hắn, muốn vuốt lên lo lắng của hắn, nói cho hắn biết nàng tốt lắm.
Sau khi Phong Liệt buông ra, Lạc Nhất Nhất hưng phấn nói nàng thật sự lấy được rất nhiều lợi ích nga.
Bất đồng Lạc Nhất Nhất hưng phấn, Phong Liệt sờ sờ Lạc Nhất Nhất bị đốt
trọi vài sợi tóc, lẩm bẩm nói: “Trọng yếu nhất là nàng không có việc gì
là tốt rồi.”
Mộng Toa cũng vây lại kêu lên: “Cũng không phải sao, ngươi dọa chết người, còn tưởng rằng ngươi không ra được“. Lạc
Nhất Nhất thè lưỡi, làm cho mọi người lo lắng nàng cũng rất ngượng ngùng.
Lúc này Phong Minh rốt cục mở miệng nói chuyện: “Bước
tiếp theo còn muốn làm gì?” Nghe được Phong Minh nói chuyện, Mộng Toa
thực vui vẻ, chạy nhanh đáp: “Không cần, qua cửa này, chúng ta liền đại
công cáo thành.” Phong Minh nhìn chằm chằm Mộng Toa, giống như đang
nói: ngươi như thế nào không nói sớm, hại ta ở trong này bạch bạch đợi
lâu như vậy.
Mộng Toa bỗng nhiên có chút thương cảm nói: “Ta nghĩ ở cùng ngươi nhiều hơn trong chốc lát thôi, hơn nữa ta cũng lo
lắng Nhất Nhất. Chúng ta rất nhanh sẽ rời đi, còn không biết về sau có
thể gặp lại hay không.”
Phong Minh quay đầu, hướng một
phương hướng đi đến. Ba người khác yên lặng đi ở phía sau. Đi đến trung
tâm quảng trường có Thủy Tinh Cầu thí nghiệm, Mộng Toa bỏ bản sách cũ
vào trong ô vuông phía dưới Thủy Tinh Cầu, nói: “Ta chính là lấy quyển
sách ở chỗ này, có lẽ về sau còn có người cần dùng đến.”
Phong Mộ Hàn nói rất đúng, nơi này là dạy ngươi cách phát huy lớn nhất hạn độ tiềm lực bản thân. Trước kia chỉ biết lợi dụng huyễn thú, tăng mạnh
linh lực của bản thân, năng cao sức chiến đấu bản thân. Nhưng hiện tại
có thể nắm vững nguyên tố lực của bản thân, còn có thể lợi dụng nguyên
tố lực chung quanh.
Đi đến cửa thành lúc trước rớt xuống,
mấy người đang cáo biệt nhau, phát hiện mặt đất bắt đầu run run trầm
xuống. Mấy người chạy nhanh rời đi Không Thành, Mộng Toa thử bay một
chút, quay đầu nói: “Hiện tại không có trở ngại mãnh liệt, chính là kỳ
quái, thành này như thế nào lại chìm xuống.” Mấy người hai mặt nhìn
nhau, trong lòng Lạc Nhất Nhất có chút phỏng đoán: sẽ không là vì Nguyên Tố Thạch chạy vào trong cơ thể của nàng đi.
Lúc này, Mộng
Toa mở miệng nói: “Ta phải trở về, hi vọng về sau còn có thể gặp lại.”
Nói xong cùng Phong Liệt và Lạc Nhất Nhất cáo biệt, lại lưu luyến nhìn
Phong Minh liếc mắt một cái.
Rất nhanh ba người cũng bước
trên đường trở về, so sánh với lúc đến, trở ngại quả thật ít đi rất
nhiều, cũng không có dòng khí đánh sâu vào.
Trở lại Yêu
giới, Phong Liệt cùng Phong Minh ăn ý chuyện thứ nhất chính là đi sơn
động lấy binh khí bản thân. Lạc Nhất Nhất tự nhiên là cùng Phong Liệt đi vào sơn động, lần này Phong Liệt dễ dàng đã lấy kiếm ra. Vừa rút kiếm
ra, nơi cấm kiếm lúc trước nháy mắt hướng hai bên mở ra, một trận bạch
quang hiện lên, một đầu Bạch Lang thật lớn xuất hiện ở trước mắt. Lạc
Nhất Nhất kinh hãi, trong lòng nghĩ, sẽ không còn muốn đả đảo con Bạch
lang mới có thể lấy kiếm rời đi. Chỉ thấy Bạch Lang quỳ xuống trước mặt Phong Liệt, sưu một tiếng một luồng bạch quang bắn vào thân thể Phong
Liệt.
Lạc Nhất Nhất khẩn trương chạy tới hỏi: “Liệt, có thấy chỗ nào không khoẻ? Bạch Lang đó là huyễn thú của ngươi sao, như thế
nào không cần khế ước a? Ngươi có thể cùng hắn trao đổi ý thức sao?” Đối mặt Lạc nhất Nhất đưa ra vấn đề liên tiếp, Phong Liệt cũng nghi hoặc
lắc lắc đầu. Lạc Nhất Nhất lôi kéo Phong Liệt ra sơn động, lòng như lửa
đốt muốn đi tìm Phong Mộ Hàn hỏi rốt cuộc là tình huống gì.
Thời điểm tìm được Phong Mộ Hàn, nhìn thấy Phong Minh đã ngồi ở chỗ kia, bên hông là thanh kiếm cơ hồ giống như thanh của Phong Liệt. Nhìn Phong
Liệt và Lạc Nhất Nhất đi đến, Phong Mộ Hàn cười ha ha nói: “Hai huynh đệ các ngươi thật đúng là ăn ý, đã trở lại, không một cái đến báo bình an, đều trước tiên tìm vũ khí của mình.”
Phong Minh chen vào
nói: “Hiện tại có thể nói nguyên nhân?” Phong Mộ Hàn hồi đáp: “Kiếm và
huyễn thú đều là thời điểm các ngươi vừa sinh ra liền giúp các ngươi khế ước tốt. Phong Liệt là Long Liên Kiếm, Phong Minh là Long Uyên Kiếm, là thật lâu trước kia dùng ma tinh Long luyện chế mà thành, còn có Long
Cân Tiên của Phong Nhã, ba loại vũ khí đều là bảo vật truyền lưu đã lâu ở Yêu giới.
Huyễn thú cũng là từ lúc đó lưu truyền tới nay,
của Phong Liệt kêu Bạch Liên, cửa Phong Minh kêu Bạch Uyên. Bọn họ không thể nói chuyện, thậm chí không thể trao đổi ý thức với chủ nhân, nhưng
bọn hắn lại có thể cùng chủ nhân hòa hợp thành nhất thể, căn cứ ý nguyện của các ngươi mà làm việc. Tuyệt đối trung thành với các ngươi thẳng
đến các ngươi chết đi, đợi chủ nhân kế tiếp đến, vĩnh sinh bất tử. Hơn
nữa các ngươi không khế ước được với huyễn thú khác. Hiện tại các ngươi
đều được đến vũ khí và huyễn thú của bản thân. Chỉ tiếc, Phong Nhã quá
mức vội vàng xao động, không dùng chính đạo đạt được vũ khí, cho nên
vĩnh viễn mất huyễn thú vốn có của nàng, cũng cả đời không thể khế ước
huyễn thú khác.”