Nguyệt Tinh Thạch thành trấn cung chi bảo Nguyệt Tinh Cung, là vì nó có linh khí sung túc, còn có thể không ngừng tụ tập linh khí, đứng ở trong vòng mười thước chung quanh nó, có thể cảm giác được độ dày linh khí rõ ràng cao hơn rất nhiều. Nhưng nếu như ở địa phương thiếu thốn linh khí, sẽ không thể phát huy tác dụng lớn nhất của nó lớn. Ở dưới Điệp Huyễn Cốc có một sơn động chính là nơi lúc trước Nguyệt Lạc Vũ tu luyện, linh khí cũng thực sung túc.
Trước mắt chỉ tìm được cấm địa Nguyệt Tinh Cung và Điệp Huyễn Cốc là thích hợp Nguyệt Tinh Thạch phát huy công dụng, Nguyệt Tinh Cung là không có biện pháp trở về, không dám mạo hiểm, đành phải ở trong này làm cho Nguyệt Tinh thạch bảo trì linh khí, bảo trụ Mộng Điệp Y. Cho nên Nguyệt Lạc Vũ liền mang theo Mộng Điệp Y ở trong này, cải biến lại sơn động, còn điểm tô bên ngoài cho đẹp lên, gọi là Điệp Huyễn Cốc.
Mất đi Nguyệt Lạc Vũ và Nguyệt Tinh Thạch, Nguyệt Tinh Cung rất nhanh liền tiêu điều xuống, hai vị trưởng lão không ngừng tìm kiếm Nguyệt Lạc Vũ, rốt cục ở một năm trước biết được nơi hắn ở. Nhưng tổ chức vài lần công kích đều bại trận, giảng hòa nói không xen vào chuyện Nguyệt Lạc Vũ nữa, làm cho hắn mang theo Nguyệt Tinh Thạch hồi Nguyệt Tinh Cung, Nguyệt Lạc Vũ tự nhiên là sẽ không đáp ứng, cho nên lần này tính đập nồi dìm thuyền.
Sau khi Lạc Nhất Nhất nghe xong, bỗng nhiên ý nghĩ nóng lên nói: "Chúng ta lưu lại giúp ngươi được không, tuy rằng thực lực không đủ, nhưng vẫn là có khả năng đi." Nguyệt Lạc Vũ sửng sốt một chút, gật gật đầu, cười ly khai. Trước khi đi còn cho Phong Liệt một quả trái cây, nói: "Trái cây này thích hợp ngươi, đợi ngày nào đó ngươi tu luyện đến bình cảnh không thể đột phá thì nó có thể giúp ngươi."
Ba người cả kinh, không nghĩ tới Nguyệt Lạc Vũ thế nhưng có thể nhìn thấu thân phận Phong Liệt. Không thể biến thân, huyết mạch yêu thú trong cơ thể Phong Liệt thực mỏng manh, ít người có thể nhìn thấu thân phận của hắn.
Nguyệt Lạc Vũ rời đi, Lạc Nhất Nhất nhìn Phong Liệt hỏi: "Tại đại lục này, tình yêu của nhân loại và yêu thú, làm cho thế tục không tha như vậy sao?" Phong Liệt cau mày, gật gật đầu nói: "Đại lục Tinh Thần không có yêu thú có thể biến ảo, cho nên nhân loại cũng sẽ không gặp được loại chuyện phức tạp này. Nhưng là, ở đại lục Phong Vân, tỉ lệ nhân loại, ma thú, yêu thú không sai biệt. Cho nên ngẫu nhiên sẽ xuất hiện chuyện nhân loại cùng yêu thú mến nhau. Nhưng cũng là không được chúc phúc, yêu thú khinh thường nhân loại, cảm thấy nhân loại thực lực quá thấp, quá mức nhỏ bé. Nhân loại cũng khinh thường yêu thú, cảm thấy bọn họ cứ việc có thể biến ảo, lấy trạng thái hình người, nhưng bọn hắn chỉ là ma thú tiến hóa mà thành, mặc dù là hậu duệ yêu thú, sinh hạ nhân thú không cần tu luyện liền có thể biến ảo, nhân loại cũng sẽ cảm thấy trong cơ thể bọn họ cũng là chảy dòng máu ma thú"
Lạc Nhất Nhất có thể tưởng tượng đến, tại thế tục, Phong Liệt là đứa nhỏ yêu thú và nhân loại, cuộc sống có bao nhiêu gian nan. Nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm Phong Liệt, muốn vuốt lên nỗi đau trong lòng hắn.
Sáng sớm hôm sau, Phong Liệt đang chuẩn bị bữa sáng, chợt nghe Mộng Điệp Y hơi khóc nức nở kêu Nguyệt Lạc Vũ. Vừa thấy Lạc Nhất Nhất, Mộng Điệp Y nước mắt liền ngừng không được, đứt quãng nói: "Nhất Nhất, Lạc Vũ... Lạc Vũ không thấy, làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ a, ngươi dẫn ta đi tìm Lạc Vũ được không..."
Lạc Nhất Nhất giống dỗ tiểu hài tử nói nàng, Lạc Vũ khẳng định có chuyện cần sắp xếp, tối nay sẽ trở lại, khuyên nàng ăn cơm trước. Thật vất vả dỗ nàng ăn cơm, mới ăn hai khẩu, nước mắt lại rơi xuống. Bỏ lại bát đũa, muốn đi tìm Lạc Vũ.
Thời điểm Lạc Nhất Nhất như cô giáo nhà trẻ kiên nhẫn dỗ Mộng Điệp Y, Nguyệt Lạc Vũ rốt cục trở lại. Mộng Điệp Y nín khóc mỉm cười, bổ nhào vào trên người Nguyệt Lạc Vũ khóc nói: "Lạc Vũ... Lạc Vũ, ngươi đã trở lại, ta nghĩ đến... Nghĩ đến không thấy ngươi." Nguyệt Lạc Vũ cười cười sờ sờ đầu Mộng Điệp Y, rất nhanh liền an ủi nàng xong.
Từ đêm qua Nguyệt Lạc Vũ bắt đầu gia cố tăng thêm ảo trận ở Điệp Huyễn Cốc. Ăn qua điểm tâm, Lạc Nhất Nhất cùng Phong Liệt đi đến các nơi bố trí cơ quan trong Điệp Huyễn Cốc, Phong Liệt còn luyện chế một ít độc dược dược tính rất mạnh rải ở trong cốc. Mạc Vân dùng tài liệu luyện khí Nguyệt Lạc Vũ cung cấp luyện chế huyễn khí.
Làm xong hết thảy, Phong Liệt ôm Lạc Nhất Nhất ngồi trên cành một đại thụ hưởng thụ dương quang. Lạc Nhất Nhất hưởng thụ nằm ở trong lòng Phong Liệt nhẹ nhàng hỏi: "Liệt, ngươi sẽ không trách ta tự chủ trương lưu lại đi?" Phong Liệt sủng nịch cười lắc lắc đầu.
Lạc Nhất Nhất lẩm bẩm nói: "Ta biết lần này là xúc động, ta bị tình yêu của Nguyệt Lạc Vũ và Mộng Điệp Y cảm động, tình yêu của họ thật đẹp, cho dù Mộng Điệp Y quên hết tất cả, nhưng vẫn nhớ rõ yêu Nguyệt Lạc Vũ, mà Nguyệt Lạc Vũ cho Mộng Điệp Y một mảnh trời. Trước khi gặp ngươi, ta đối tình yêu không có ôm quá lớn ảo tưởng, cho nên ta nghĩ bảo vệ tình yêu của họ. Nhưng là hiện tại ta có điểm lo lắng sẽ liên lụy đến ngươi và sư phụ."
Phong Liệt quát quát cái mũi Lạc Nhất Nhất khẽ cười nói: "Đứa ngốc, ta thực vui vẻ, ta hẳn là cám ơn ngươi, cám ơn ngươi nguyện ý hỗ trợ bảo vệ phần tình yêu giống tình yêu của chúng ta"
Mấy ngày ở chung, mọi người đều hiểu Nguyệt Lạc Vũ đối Mộng Điệp Y cẩn thận, Mộng Điệp Y đối Nguyệt Lạc Vũ ỷ lại. Điệp Huyễn Cốc một mảnh hoà thuận vui vẻ, nhưng trừ bỏ Mộng Điệp Y, mọi người đều biết này chẳng qua là bình tĩnh trước khi bão táp đến.
Quả nhiên, ảo trận bên ngoài rất nhanh đã bị xao động.