Tại Phượng Nghi cung
Hiện tại đang là tháng 3 nên thời tiết rất nóng
Nhạc Tân Nguyệt một thân đỏ tươi cùng với những chiếc trâm cài Phượng hoàng trên đỉnh đầu, nàng ngồi nằm ườn lên chiếc ghế quý phi ăn nho xanh cống phẩm của tây vực. Xung quanh là các cung nữ hầu hạ nàng, một người xoa bóp, người kia thì quạt.
Do từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng nên làn da của Nhạc Tân Nguyệt rất trắng và mềm mại.
Nhắc đến dung mạo của Nhạc Tân Nguyệt nếu đem ra so sánh với Hoa Di thì mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng biệt. Nếu Hoa Di có nét đẹp nhu mì đến động lòng người thì Nhạc Tân Nguyệt lại có nét đẹp quyến rũ cùng với đôi mắt phượng.
Một ma ma lặng lẽ tiến vào hành lễ, Nhạc Tân Nguyệt thấy thế liền ngoắc tay ý bảo miễn lễ.
“Các ngươi ra ngoài trước đi”
Ngay lập tức các nô tỳ khum lưng hành lễ rồi lui xuống.
Nhạc Tân Nguyệt ngồi đàng hoàng chỉnh trang lại y phục, cao quý như một mẫu nghi thiên hạ. Đôi mắt phượng khẽ nhíu lại, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp của nàng.
“Ngươi có chuyện gì bẩm báo với bổn cung sao?”
Lâm ma ma là người của mẫu thân của Nhạc Tân Nguyệt đưa vào trong cung để bày kế giúp nàng. Hơn nữa bà ấy còn là nhũ mẫu của Nhạc Tân Nguyệt nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, vì thế người không con như bà luôn xem Nhạc Tân Nguyệt là con của mình.
Lâm Ma ma liền đem những chuyện xảy ra ở ngự hoa viên liền bẩm báo lại cho Nhạc Tân Nguyệt.
“Hồi nương nương, chuyện là như thế.”
“Ả ta vẫn ngu ngốc như ngày nào nhỉ, đúng là một ả nha đầu của một bá phủ tầm thường.“
Nhạc Tân Nguyệt Hoàng hậu của Bắc quốc, nàng là đích nữ của phủ thừa tướng. Kể từ khi nàng sinh ra thân phận đã tôn quý , được nuôi dưỡng để trở thành hoàng hậu tương lai, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông là tài nữ nổi tiếng vẻ vang ở kinh thành một thời, dưỡng nên tính kiêu ngạo không coi ai ra gì.
“Chỉ một ả nha đầu quê mùa mà dấu còn không lại, thật là đánh mất cốt cách của một tiểu thư”
“Một ả nữ nhân không rõ lai lịch làm loạn hoàng cung đến gà bay chó sủa, đến cả bệ hạ không biết đã bị cho ăn bùa mê thuốc lúa gì đến nỗi say mê nàng ta như thế. Coi như cũng có một chút bản lĩnh, mà ả ta cũng sống không được bao lâu trong cái hoàng cung này được lâu đâu!”
Nhạc Tân Nguyệt vừa nói vừa nở nụ cười ác độc nhìn chằm chằm Lâm Ma Ma.
“Nương nương thiên tuế”