Chương 9: Đánh chết

Quả nhiên, sắc mặt Trình phu nhân đột nhiên tái nhợt, sa sầm lại như phủ một lớp tro dày đặc.

“Nghịch tử!” Trình phu nhân nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, ra lệnh cho hộ vệ bên ngoài: “Người đâu, mau bắt tiểu tiện nhân này lại, đánh nàng ta đến chết!”

Lệ Nương hoàn toàn ớn lạnh từ đầu đến chân.

“Mẫu thân, đừng!”

Trình Hiên sợ hãi, lập tức quỳ xuống trước mặt Trình phu nhân.

Nhưng hiện giờ, Trình Hiên càng bảo vệ Lệ Nương thì Trình phu nhân càng thêm tức giận.

“Vì sao con lại quỳ xuống chỉ vì một nữ nhân hèn mọn như vậy? Con có biết đối với nam nhân, dưới chân có ngàn vàng, không thể tùy tiện quỳ xuống hay không! Hiện giờ thì hay rồi, tiểu tiện nhân này khiến con mất đi thần trí rồi! Vậy thì mẫu thân càng phải đánh chết tiện nhân này! Nếu không, cuộc đời con sẽ bị hủy hại vì nàng ta!”

Dứt lời, Trình phu nhân liền cho nha hoàn vào áp giải Lệ Nương ra ngoài.

“Đánh chết nó cho ta!” Trình phu nhân ra lệnh.

Trình Hiên cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh lên người, toàn thân run rẩy.

Nhìn cảnh Lệ Nương bị túm tóc lôi ra ngoài, không biết Trình Hiên lấy dũng khí từ đâu ra, hắn chộp lấy con dao trên bàn, chĩa mũi dao vào cổ mình.

“Mẫu thân, nếu như hôm nay mẫu thân đánh chết nàng, vậy con sẽ tự sát ngay trước mặt người!”

Vừa nói, mũi dao xuyên qua cổ họng hắn ta, từng giọt máu đỏ tươi chầm chậm chảy xuống.

“Hiên Nhi, đừng!”

Trình phu nhân dù có mạnh mẽ đến nhường nào cũng không thể ngồi yên nhìn hài tử tự sát ngay trước mặt mình.

Trong cơn tuyệt vọng, Trình phu nhân chỉ có thể thỏa hiệp: “Được… được rồi, ta sẽ không đánh chết nàng ta nữa, được không? Con mau bỏ dao xuống ngay!”

“Mẫu thân, người có ý gì?” Vẻ mặt Trình Hiên ngập tràn phòng bị, hai tay vẫn nắm chặt đuôi dao.

Trình phu nhân mím môi kìm nén sự lo lắng và tức giận.

“Trình gia Đại phu nhân ta đây còn muốn gạt con sao? Chỉ là…”

Trình phu nhân hơi ngừng lại. “Nàng ta được miễn tội chết, nhưng tội sống khó tha, từ nay về sau, nàng ta không được phép ở lại bên cạnh con nữa.”

Trình Hiên vừa nghe, tay cầm dao của mình lại đưa lên cổ.

“Nghiệt chướng!”

Nhưng giờ này khắc này, lại nghe Trình phu nhân gầm lên một tiếng, đúng là quát ngừng động tác của Trình Hiên.

"Lưu lại cái mạng tiện tỳ này, đây đã là cực hạn ta có thể nhượng bộ. Nếu con còn không biết thỏa mãn, vậy con vẫn là cùng nàng đi chết đi! Trình gia chúng ta cũng coi như không có con cháu là con!"