Cung Huyền Thanh nhìn người kia ngủ, môi đỏ không nhịn được nhẹ nhàng kề sát ở trên trán của nàng, lông mày nàng, vì nàng mà khẽ vuốt lên lông mày đang nhíu chặt của nàng.
Mà người bên cạnh dường như cảm giác được có cái gì đó quấy nhiễu nàng, thân thể mềm mại giật giật, càng là hướng về trong lòng Cung Huyền Thanh co rụt lại, cái tay khoát lên eo nhỏ của Cung Huyền Thanh, tiếp tục ngủ say sưa.
Cung Huyền Thanh bị Nam Thiển Mạch vô ý cử động khiến cho đỏ cả mặt, chưa từng gặp Nam Thiển Mạch như vậy không hề phòng bị với người lạ, đáng yêu đến mức làm đau lòng người khác.
Nàng đưa tay miêu tả khuôn mặt Nam Thiển Mạch, trong lòng không khỏi lần thứ hai than thở, nữ nhân này đúng là trời cao điêu khắc hoàn mỹ, năm tháng căn bản không lấy đi vẻ đẹp của nàng, thậm chí vì nàng mà tăng thêm vài phần trưởng thành cùng ý nhị, nhiều hơn mấy phần xinh đẹp cùng tầm nhìn.
"Nam Thiển Mạch, ngươi liền như thế tin tưởng ta sao?"
Tay Cung Huyền Thanh, liền đi tới cổ của Nam Thiển Mạch, nhưng không có chân chính đυ.ng tới, nàng là sát thủ, trở tay một cái, liền có thể gϊếŧ người, nhưng hiện tại, nàng sợ đánh thức người kia, kể cả hô hấp đều là cẩn thận từng li từng tí một.
Lúc này, cửa Phượng Loan Cung nhẹ nhàng bị mở ra, Cung Huyền Thanh lập tức cảnh giác, nghe tiếng bước chân trầm ổn nhưng mềm mại, Cung Huyền Thanh rất nhanh liền biết người đến là ai, nhưng nàng cũng không có làm ra bất kỳ cử động gì, mà là tùy ý để Nam Thiển Mạch ôm chính mình.
Vân Nhiễm rón rén lướt qua cửa bình phong, rất nhanh nàng liền nhìn thấy trên giường có Cung Huyền Thanh, mà bên người nàng chính là Nam Thiển Mạch, lúc này Nam Thiển Mạch càng là lấy tay khoát lên trên eo Cung Huyền Thanh, từ góc độ này xem ra, Nam Thiển Mạch cả người dường như núp trong lòng của Cung Huyền Thanh, như một hài tử.
Vân Nhiễm che miệng mình, không để hô hấp của mình làm thức tỉnh hai người, bình phục nhịp tim đập nhanh, nàng chậm rãi lùi ra, đóng cửa lại, một khắc đó, nàng mới dám mở miệng lớn hô hấp.
Nam Thiển Mạch xưa nay không cùng bất luận người nào thân cận, kê cả trượng phu của mình, nhi tử, nàng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Nam Thiển Mạch nằm trong lòng người khác như vậy, càng quan trọng chính là, người kia lại là một nữ tử!
Vân Nhiễm hoảng hốt đi ra Phượng Loan Môn, liền nhìn thấy Tề Sương đang đến tìm nàng, Tề Sương là theo Tề Anh Đạo trở về, nàng cũng không hề nghĩ rằng lần này trở về, càng là bởi vì Nam Thiển Mạch bí mật triệu, mà nàng còn lấy lí do cha của mình thật sự bệnh cũ tái phát.
"Sư tỷ, ngươi làm sao?"
Vân Nhiễm với vẻ mặt kỳ quái, Tề Sương tự nhiên là nhận ra được, mà Vân Nhiễm chỉ là lắc đầu, đường hoàng dường như không có chuyện gì, nhìn về phía Tề Sương, mặt đều đỏ lên. . .
Chính mình đây là làm sao, làm sao hiện tại ngay cả nhìn Tề Sương tức ôn nhu lại anh khí đều cảm thấy mặt đỏ.
Cung Huyền Thanh cảm giác được Vân Nhiễm rời đi, trong lòng cảnh giác liền thấp xuống, chỉ là Vân Nhiễm vừa nãy, sợ cũng là nhìn ra rõ rõ ràng ràng, chính mình tại trong lòng Nam Thiển Mạch, đại khái là đặc biệt đi.
Cung Huyền Thanh đầu nhẹ khẽ tựa vào trán Nam Thiển Mạch, hai người ôm nhau ngủ, đợi được Nam Thiển Mạch khi tỉnh lại, đã là một canh giờ sau.
Nam Thiển Mạch khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong ngực của ai đó với hương thơm mềm mại, chính mình càng là ôm lấy người kia, hương vị quen thuộc mà khiến lòng người an tĩnh, làm cho nàng rất nhanh liền biết, người ở bên cạnh nàng là ai.
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng dời đi thân thể, giương mắt vừa nhìn, người kia còn đang ngủ, trong lòng nàng ầm ầm nhảy lên, nàng chưa từng cùng bất cứ người nào như vậy thân mật, kể cả trượng phu của mình, Khang đế, nếu như kết thúc chuyện đó trên giường, cũng chắc chắn sẽ không cùng ôm một chỗ, chính mình làm sao liền. . .
Nam Thiển Mạch lúc này ký ức dần dần rõ ràng, nàng nhớ được bản thân trước khi ngủ đã từng hỏi Cung Huyền Thanh đối với mình có tâm tư gì, nàng không có chính diện trả lời mình, mà lập tức hôn trán của mình cùng khóe mắt. . .
Cung Huyền Thanh kỳ thực khi Nam Thiển Mạch tỉnh lại một khắc đó, nàng liền tỉnh rồi, thế nhưng thời điểm thấy Nam Thiển Mạch quẫn cảnh chồng chất, liền mở mắt ra.
"Thái Hậu, ngài tỉnh rồi?"
Cung Huyền Thanh cũng ngồi dậy, một lọn tóc đen rơi xuống, xinh đẹp mà quyến rũ, nhưng Nam Thiển Mạch lại quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Cung Huyền Thanh.
"Cảm ơn ngươi, thế nhưng chuyện tối nay, không thể nhắc lại."
Hai người chuyển động cùng nhau, đã vượt qua giới hạn nên có, Nam Thiển Mạch không thể để cho việc này tiếp tục trở nên không thể khống chế được nữa.
"Đêm nay. . . Chuyện gì?"
Cung Huyền Thanh nhíu mày, một bộ dáng vẻ vô tội, mà Nam Thiển Mạch biết rõ nàng nàng là người thông minh, dĩ nhiên nàng biết mình đang nói cái gì, cũng không dây dưa, liền xuống giường, chuẩn bị trở về Đại Phạm Cung.
Lúc này, Cung Huyền Thanh liền đi tới bên người Nam Thiển Mạch, nói: "Thân thể tốt hơn một chút rồi sao?"
Tuy rằng chỉ nghỉ ngơi một canh giờ, thế nhưng lần này xem như là Nam Thiển Mạch ngày hôm nay là ngày ngủ ngon nhất từ trước đến giờ của nàng, nàng chỉ là khẽ ừm một tiếng, liền không tiếp tục nói nữa.
Hai người trở lại Đại Phạm Cung, thật vất vả đã đến hừng đông, đế vương băng hà, không giống với người bình thường, quốc không thể một ngày không có vua, chỉ liền một buổi tối, linh khu của Văn đế liền muốn chuẩn bị đưa vào Hoàng Lăng.
Hậu cung của Văn đế thì không có nhiều, vài người vì Văn đế cả đời thủ lăng, còn một vài thì lại thành Thái phi, Cung Huyền Thanh chính là một trong những người đó.
Trong triều văn võ bá quan, hậu cung phi tần, đều vì Văn đế đưa tấn.
Nam Thiển Mạch tận mắt nhìn thấy quan tài được chôn vào bên trong đất, từng tốp từng tốp đất được đổ xuống dưới, như tại trong lòng mình đào ra một lỗ thủng to. . .
Con trai của nàng. . . Liền như vậy vĩnh viễn cùng mình người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất. . .
Hai chân dường như nhất thời mất hết sức lực, chuẩn bị té xỉu, vừa lúc được Ca Thư Sính bên người đỡ.
"Thái Hậu, ngài muốn nghỉ ngơi?"
Mấy ngày nay người vất vả nhất chính là Nam Thiển Mạch, lúc này bi thương cùng mệt nhọc giống như đê vỡ cứ thế mà trút xuống.
"Không ngại. . ."
Nam Thiển Mạch được Ca Thư Sính cùng Vân Nhiễm đỡ lấy, ổn định thân thể, nàng dường như cảm giác được một ánh mắt lo lắng đang phóng về phía mình, quay đầu nhìn lại, cách mình không xa Cung Huyền Thanh vừa vặn nhìn mình, nàng ráng nặn ra một nụ cười cực nhạt nhẽo, để Cung Huyền Thanh an tâm.
Mà Vân Nhiễm, lại đem tất cả nhìn thấy rõ ràng, trong lòng có chút hư nhược, luôn cảm giác mình biết được một bí mật gì đấy.
Còn có thời điểm Phong Thừa Ân đăng cơ, Nam Thiển Mạch ổn định lại tinh thần, nàng tuyệt đối không thể vào thời khắc này ngã xuống.
Trở lại trong cung, mọi người lại bắt đầu bận bịu để chuẩn bị cho việc đăng cơ của Thừa Ân, Nam Thiển Mạch trở lại trong cung đổi cung bào long trọng Hắc Kim sắc Phượng Hoàng, mang theo vật trang sức đơn giản, ngoài thân lại khoác lên một gian bạch sắc áo khoác.
Nhìn Nam Thiển Mạch ăn mặc chỉnh tề, Vân Nhiễm tâm trạng hơi ngưng lại, không nhịn được mở miệng hỏi: "Thái Hậu, ngài cùng Cung Huyền Thanh. . ."
Vân Nhiễm muốn nói lại thôi, Nam Thiển Mạch quay đầu nhìn đôi con ngươi tràn ngập sắc bén nhưng lại nhiều hơn mấy phần né tránh, sợ là việc tối hôm qua đã bị Vân Nhiễm biết được.
"Ai gia cũng không biết chính mình đối với nàng là cảm giác gì."
Nam Thiển Mạch thở dài, một bước sai từng bước sai, hay là vừa bắt đầu đối với Cung Huyền Thanh quá mức hiếu kỳ, mới tạo thành giờ này ngày này mức độ này.
"Thái Hậu. . . ! Ý của ngài là. . . !"
Vân Nhiễm không thể tin tưởng mà nhìn Nam Thiển Mạch, nàng rõ ràng nhìn thấy phía sau tai Nam Thiển Mạch nổi lên màu đỏ nhạt.
"Không thể có ý gì, nàng là con dâu của ai gia, là phi tử của tiên đế, nàng càng là một nữ tử."
Nam Thiển Mạch thở dài, cũng là bởi vì những thân phận này, vì lẽ đó, dù có chút cảm tình, nàng cũng không để cho điều đó thâm nhập vào suy nghĩ của mình.
"Thuộc hạ. . . Rõ ràng."
Lời tuy nói như vậy, thế nhưng Vân Nhiễm rõ ràng, Nam Thiển Mạch đối với Cung Huyền Thanh rất đặc biệt, tâm ý của nàng, sợ là không cách nào thay đổi, chỉ là không có cách nào bại lộ ra.
"Đi thôi, nên đi Thái Hòa điện."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thái Hòa điện.Văn võ bá quan đứng bên trong Thái Hòa điện chờ đợi, người đầu tiên đến chính là Nam Thiển Mạch, nàng một thân cung bào kim màu đen Phượng Hoàng, đoan trang mà thô bạo, đem đại thần phía dưới vốn đang la hét làm cho kinh sợ không dám thở mạnh một tiếng.
"Hoàng Thượng giá đáo —— "
Theo âm thanh sắc bén của thái giám, Thái tử, bây giờ chính là Hoàng đế, Phong Thừa Ân và Ca Thư Sính cùng đi vào bên trong Thái Hòa điện, hắn thân mang một thân long bào màu vàng óng, tại chúng thần phía dưới chú ý, từng bước một đi lên bậc cấp, tại long ỷ trước xoay người lại, chậm rãi ngồi xuống, thần thái thong dong nghiêm túc, hoàn toàn không giống một hài tử sáu tuổi.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Lúc này văn võ bá quan hướng về Phong Thừa Ân quỳ xuống, Phong Thừa Ân lạnh lùng nhìn tất cả, quay đầu nhìn về phía Nam Thiển Mạch, chỉ thấy nàng gật gật đầu, Phong Thừa Ân liền mở miệng: "Các khanh bình thân."
Mang theo giọng nói trẻ con truyền đến, chúng thần lúc này mới đứng lên.
Lúc này, Trấn Quốc Tướng quân Tề Anh Đạo đi ra, mở chiếu thư trên tay ra, mở miệng nói: "Nam Sở Quốc Thái tử Phong Thừa Ân, nhân phẩm quý trọng, thiên tư ưu việt, nhân tâm nhân đức, hôm nay khắc thừa đại thống, tức là Hoàng đế, niên hiệu Vũ."
Tề Anh Đạo nói xong, chúng thần lại hướng về phía Phong Thừa Ân, tức là Vũ đế mà quỳ xuống.
"Trẫm bây giờ kế thừa đại thống, tất nhiên không thể thiếu được các vị phụ tá, chỉ là trẫm có một bộ quy củ, tất không thể đánh vỡ, các khanh có công thì được thưởng, có sai thì lại phạt, trẫm thờ phụng cách trị quốc như thế, lấy nhân đức đến dân tâm, trẫm cùng các khanh ngày sau cần đốc thúc lẫn nhau, cộng sang vì Nam Sở Quốc phồn vinh!"
Thân thể nho nhỏ, bi bô âm thanh, nhưng ngữ khí của Phong Thừa Ân, lại không thể nghi ngờ, phía dưới quần thần, như đã dự kiến, ngày sau người kia trưởng thành có dáng dấp của đế vương.
Nam Thiển Mạch nhìn Phong Thừa Ân, trong lòng hơi đau, nhưng cũng mang theo vài phần ước ao, mong rằng Phong Thừa Ân, sẽ là một đế vương xuất sắc.
Chỉ là một đế vương xuất sắc, là không tha cho người bên ngoài đối với hoàng quyền của hắn có bất kỳ xâm thiệp nào.
Đăng cơ đại điển sau khi kết thúc, Nam Thiển Mạch cùng Ca Thư Sính cùng Vũ đế bồi tiếp các sứ giả quốc gia được mời đến Nam Sở Quốc để chúc mừng Vũ đế đăng cơ, liền rời khỏi Thái Hòa điện, chỉ là nàng không có trở lại Phượng Loan Cung, mà là đi Đại Phạm Cung.
Chỉ là chưa từng nghĩ tại bên trong Đại Phạm Cung, lại nhìn thấy Cung Huyền Thanh, hơn nữa nhìn tư thế, nàng sợ là đã chờ đợi mình đã lâu.
Cung Huyền Thanh cho Ninh nhi một ánh mắt, Ninh nhi liền lui xuống, mà Vân Nhiễm càng là biết rõ giữa hai người có quan hệ vi diệu, tự nhiên cũng lui xuống.
"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
Mấy ngày này, người này tựa như ở khắp mọi nơi, dường như mình đi đến chỗ nào, nàng đều sẽ có mặt ở đó.
"Bởi vì nô tì biết, Thái Hậu. . . Thái Hoàng Thái Hậu, sẽ tới nơi này."
Nam Thiển Mạch nghe xong, cũng không nói lời nào, đường kính đi tới trước Phật, chấp tay hành lễ.
"Nếu là vô sự, liền trở về đi thôi."
Nam Thiển Mạch lãnh đạm nói một câu, mà Cung Huyền Thanh đứng tại chỗ, không tới gần cũng không rời đi.
"Đây là Thái Hoàng Thái Hậu lần thứ mấy đuổi nô tì đi rồi? Thái Hoàng Thái Hậu liền như vậy sợ cùng một chỗ với nô tì sao?"
Nghe Cung Huyền Thanh nói, Nam Thiển Mạch giống như bị sét đánh vậy, đầu trống rỗng, chỉ là trên mặt nhưng không một chút biến sắc, hai con mắt lẳng lặng mà nhìn tượng Phật trước mắt, tim đập lại nhanh đến sắp rơi ra ngoài cơ thể.
Lúc này một vòng tay ấm áp từ phía sau vòng lấy hông của mình, Cung Huyền Thanh đem đầu tựa ở trên vai của mình, thân mật sượt sượt, trước ngực mềm mại chống đỡ lưng của mình, chọc được bản thân một trận đỏ mặt.
"Ta biết ngươi cũng có cảm giác. . . Có đúng hay không?"
Nghe được lời nói của Cung Huyền Thanh, Nam Thiển Mạch không có giãy dụa, cũng không có phản kháng, chỉ là cắn chặt hàm răng, nói một cách lạnh lùng.
"Yêu phi, ngươi quá càn rỡ!"