Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 43: Phong Nguyên sợ ngây người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Kỳ Lân Sơn đến kinh đô, đi không ngừng nghĩ thì cũng phải đi chừng mười ngày.

Đây là ngày thứ ba Phong Nguyên theo hoàng đế Đại Tề lên đường. Ngồi ở trong xe ngựa lay động, Phong Nguyên bắt đầu lấy ra một cây bút than viết viết vẻ vẻ lên một tấm bản đồ, nếu người có thể hiểu địa lý nhìn nó, liền có thể biết được rằng, đây là một phần giản yếu* của bản đồ Đại Tề.

( * tấm bản đồ có bố cục đơn giản)

Bản đồ khắp thiên hạ hiện tại đều như thế, không phải vì không có người nguyện ý đi khắp các ngọn núi để đo đạc, nhưng chỉ là núi cũng có nhiều, mà dã thú nguy hiểm thì lại càng nhiều, huống chi, đến nay cũng chưa có biện pháp thích hợp để đo đạc các ngọn núi, bởi vậy bản đồ chỉ có thể vẽ đại khái như vậy.

Việc Phong Nguyên làm hiện tại chính là tận lực vẽ hoàn chỉnh lại tấm bản đồ này, để tương lai khi đυ.ng tới quân sự cũng có thể dùng được. Nếu bây giờ hắn đã hạ quyết tâm trung thành với hoàng đế Đại Tề, mà thực lực Đại Tề vẫn kém rất nhiều so với Trần Quốc, cũng chỉ có thể phải bỏ ra thêm càng nhiều công sức.

Bản đồ vẽ đến phụ cận Kỳ Lân Sơn, Phong Nguyên bỗng nhiên nghĩ đến sư điệt Địch Khuynh của hắn, tay vẽ liền dừng lại.

Suy nghĩ không khỏi trôi xa, về tới ngày cùng Địch Khuynh nói lời từ biệt...

- ----- " Sư thúc, người thật sự muốn nguyện trung thành với hoàng đế Đại Tề mà không phải là Trần Quốc?"

Phong Nguyên nói: " Đúng vậy."

Địch Khuynh sốt ruột nói: " Nhưng mà hoàng đế Địa Tề vốn là kẻ ngu dốt vô năng, triều chính cũng do đại thần nắm giữ, đi theo một chủ công như vậy, sao có thể có tương lai tốt đẹp?"

Phong Nguyên cười nói: " Nguyên nhân đúng là như vậy, ta mới lựa chọn hắn." Hoàng đế Đại Tề có ý chí, có thể làm minh quân, nhưng điểm này, không cần phải nói cho Địch Khuynh biết.

Địch Khuynh lại nói: " Bệ hạ của chúng ta đã tính toán nhằm vào Đại Tề. Sư thúc, người không thể chờ thêm một chút, chờ đến khi thấy bệ hạ để tính toán lại sao?"

Phong Nguyên lắc đầu nói: " Ý ta đã quyết, ngươi vẫn nên trở về Trần Quốc đi! Nếu để người khác phát hiện, sợ là không thể rời đi được."

Địch Khuynh thấy hắn kiên trì, thở dài, nói: " Nếu đã không thể chung đường, ngày nào đó gặp lại, ta cùng với sư thúc chỉ có thể là địch."

Phong Nguyên cười, nói không chút khách khí: " Mỗi người đều có quân chủ riêng của mình, tương lai nếu Tề hoàng sai phái, muốn ta chính tay đâm ngươi, ta cũng sẽ không nương tay."

Địch Khuynh cười khổ, chắp tay nói: " Sư thúc bảo trọng, hy vọng tương lai, ta cùng người sẽ không phải gặp nhau trên chiến trường."

............

Xe ngựa đột ngột dừng lại, đánh thức Phong Nguyên từ trong hồi ức, hắn hơi nghiêng người về phía trước một chút, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền thấy đội ngũ đã vào một trấn nhỏ, dừng lại trước một gian tiểu lầu.

Thì ra đã tới thời gian dùng cơm trưa, thị về cần nghỉ chân ăn cơm, ngựa cũng cần nghỉ ngơi để bổ sung sức lực.

Phong Nguyên dù sao xương cốt cũng không còn tốt như người trẻ tuổi, ngồi cả một buổi sáng trên xe ngựa, cũng thật sự mệt mỏi, xuống xe, muốn đi nhìn xung quanh một chút.

Hắn mới vừa xuống xe ngựa, đồng thời thấy bệ hạ cùng quý phi mở cửa xe, liền muốn đi qua bái kiến, thuận tiện xem thương thế cho bệ hạ.

Ba ngày qua đi, vết thương trên mặt bệ hạ do bị ong vò vẽ đốt đã tốt hơn, những vết đốt đặc biệt nghiêm trọng chỉ còn nổi đỏ lên một chút mà thôi. Hiện tại trên mặt hắn rất sạch sẽ, cũng không còn phát sưng, cơ hồ đã hồi phục tư thế oai hùng ngày xưa.

Phong Nguyên rốt cuộc cũng thấy rõ được diện mạo của bệ hạ, không khỏi tán thưởng nói: " Bệ hạ quả nhiên là người có tướng mạo tốt, thật giống thiên nhân!"

Phong Nguyên tự giác tán thưởng, lấy hiểu biết của hắn đối với bệ hạ, nghe xong lời này, bệ hạ hẳn là sẽ khiêm tốn vài câu, sau đó một mình cùng hắn đi đến nơi nào đó tham thảo một phen về đạo trị quốc, ai ngờ hắn lại thấy tiểu hoàng đế ưỡn ưỡn ngực, đắc ý dào dạt nói: " Đó là điều đương nhiên! Luận tướng mạo, trẫm nếu đứng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?"

Phong Nguyên:...

Ánh mắt hắn không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, âm thầm cân nhắc xem có phải tại hôm qua mình ngủ không ngon, nên mới nãy đã nghe nhầm.

Nhưng mà ba ngày trôi qua,hoàng đế bệ hạ đối với Nhất Tâm tiên sinh đã không còn cảm giác mới mẻ như lúc ban đầu, huống hồ người này đã bị hắn lừa tới tay, còn sợ Nhất Tâm tiên sinh chạy đi sao?

Bởi vậy hoàng đế bệ hạ cũng lười phải tiếp tục diễn kịch trước mặt Nhất Tâm tiên sinh, hắn xuống xe, xoay người dắt ái phi xuống. Hai người vô cùng cao hứng mà đi vào trong tiểu lầu.

Lúc trước khi bọn họ trên đường đi, chỉ một lòng tìm kiếm, dọc theo đường đi không hề dám trì hoãn dù chỉ một chút, ngay cả dùng cơm cũng là cho người mua ở tửu lâu sau đó ăn trên xe ngựa.

Hiện tại đã có mưu sĩ là Nhất Tâm tiên sinh ở bên cạnh, Diêu Yến Yến cùng bệ hạ cảm thấy trên người nhẹ hẳn đi, phảng phất như gánh nặng thống trị tốt quốc gia thật tốt đều đã ném đến trên đầu của Nhất Tâm tiên sinh. Lừa được Nhất Tâm rồi, tương đương với việc chặt mất một cánh tay của Trần Quốc, còn Tề Quốc lại nhiều thêm một cái đùi. Bệ hạ cùng nàng từ bây giờ sẽ không cần phải lo lắng chuyện ba năm nữa sẽ bị mất nước!

Bá tánh bình thường phần lớn đều cố thủ ở một chỗ, hiếm khi rời khỏi quê nhà. Người dân trong trấn rất ít khi ra ngoài, có lẽ nơi xa nhất họ từng đi chính là thôn trấn phụ cận, bởi vậy khi nhìn thấy đoàn người xe gồm mấy trăm người tới, đều cực kỳ ngạc nhiên, ngoan ngoãn, chủ nhân đoàn xe này có địa vị gì, chỉ sợ đến quan gia ở trấn trên cũng chưa từng phô trương như vậy.

Đặc biệt là khi nhìn thấy một đôi nam nữ ăn mặc đẹp đẽ, quý giá từ trên xe ngựa đi xuống, những người vây xem đều phải mở to con mắt. Nam nhân trẻ tuổi kia lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, nữ nhân tuy rằng đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một chút của khuôn mặt cùng với dáng người kia, cũng đã dư sức đạp đổ cô nương xinh đẹp nhất trấn này.

Một người bán hàng rong khiêng đòn gánh đi qua bên cạnh, vừa vặn thấy được tướng mạo của hai người, ngơ ngác mà dừng lại: " Đây... đây là tiên nhân hạ phàm sao?"

Ở đây có không ít người phải nói ra lời cảm thán như vậy. Chưởng quầy của tiểu lầu xem như là người có tầm mắt, hắn nhìn thoáng qua tướng mạo cùng phục trang của đôi nam nữ này, lại nhìn những hộ vệ bên người hai người họ, liền biết đây ắt hẳn là quý nhân trong kinh thành, là người vạn lần không thể đắc tội.

Hắn ta lập tức buông bàn tính chạy ra tiếp đón, Lại nói: " Khách nhân có muốn bao hết? Tiểu nhân lập tức cho tiểu nhị đem người mời ra ngoài, để nhường chỗ cho khách nhân người?"

Hoàng đế bệ hạ vẫn là lần đầu tiên tới quán rượu như thế này, chỉ cảm thấy mới lạ cực kỳ, chẳng qua hắn cùng ái phi sao có thể ngồi ăn cơm cùng một chỗ với những người khác? Vừa muốn mở miệng đặt bao hết, đã bị ái phi dùng cánh tay thọc một chút. Hoàng đế bệ hạ lập tức sửa miệng: " Không cần, chỉ cần vài chỗ là được..."

Lại bị ái phi thọc thêm cái nữa, hoàng đế bệ hạ lại lập tức mở miệng: " Không cần, tìm một chỗ ở đại sảnh còn trống là được."

Chưởng quầy tửu lầu vốn đã tính toán tới việc báo cáo phòng trống, nghe thấy hai vị quý nhân trước mắt vậy mà nguyện ý lưu lại đại sảnh cùng những bình dân áo vải ngồi cùng nhau, liền kinh ngạc há miệng thở dốc, thiếu chút nữa phát ra tiếng kêu.

Ngay sau đó, hắn vội vàng nói: " Được rồi, các vị, mời đi bên này," Trần thống lĩnh cho những hộ vệ tự mình đi tìm bàn ngồi xuống, còn bản thân mang theo vài người đi theo phía sau bệ hạ, nương nương cùng Nhất Tâm tiên sinh.

Đầu năm nay, những người có thể đến tửu lầu dùng cơm, ngay cả khi chỉ ngồi ở đại sảnh, thì cũng là những người có chút gia thế ở trấn này.

Trong số đó liền có một ít thư sinh đang đàm luận, bọn họ chỉ lo tranh luận, thế nhưng không phát hiện có một toán thì về không phải người của trấn này đang đi đến.

Ba người Diêu Yến Yến lắng nghe chốc lát liền phát hiện, bọn họ đang bàn luận đến một số sự kiện chính trị trong năm mới này. Trong đó có một người nói là bệ hạ muốn xây hành cung, quốc khố còn thiếu tiền, bởi vậy muốn gia tăng thuế má của bá tánh lên ban phần, còn muốn điều động thêm ba vạn lao dịch.

Diêu Yến Yến phát hiện thấy Phong Nguyên tiên sinh nghe những lời nghị luận ấy liền lộ ra thần sắc suy tư, sợ hắn hiểu lầm, liền nhỏ giọng nói: " Bệ hạ vì tìm kiếm tiên sinh, vừa sang năm mới một đã liền ra khỏi cung, chưa bao giờ ban bố ra mệnh lệnh như vậy."

Hoàng đế bệ hạ cũng nói: " Đúng vậy, trước đó trẫm chỉ muốn xây một cái vườn, Chương lão đầu còn không đáp ứng, sao lão ta có thể hào phóng cho trẫm xây hành cung?"

Phong Nguyên:...

Hắn càng thêm nghi hoặc, sao bệ hạ tự nhiên lại thay đổi nhiều đến vậy?

Hắn lại nhìn thoáng qua Diêu quý phi vẻ mặt ôn nhu ngồi bên cạnh bệ hạ, thầm nghĩ: Còn tốt, quý phi nương nương vẫn là nương nương lúc trước, không có đột nhiên thay đổi tính cách.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người đứng dậy hô: " Người Lan gia đang ra tới, muốn mua thì nhanh chạy qua đó!"

Các động tĩnh trong tửu lâu lập tức cứng lại, theo đó có rất nhiều người chạy ra khỏi tửu lâu. Cũng không biết là thật sự đi mua đồ, hay chỉ là chạy đi xem náo nhiệt.

Diêu Yến Yến cực kỳ tò mò.

Hoàng đế bệ hạ xem ái phi mình nhìn chằm chằm những người đó, liền cho Trần thống lĩnh ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Trần thống lĩnh đi trong chốc lát, rất mau đã quay trở lại. Nói là trấn trên có tri huyện trước đây là Lan đại nhân phạm tội, hiện Lan đại nhân đã bị chém đầu, cả nhà bị biếm làm nô tịch. Người một nhà bọn họ đang bị lôi ra bán đấu giá, nếu ai ra giá cao, không chừng có thể mua được cặp song bào thai có tướng mạo xuất sắc của Lan gia.

Hoàng đế bệ hạ nghe xong cũng không cảm thấy có gì thú vị,

Chỉ có Diêu Yến Yến hứng thú với cặp song bào thai họ Lan có tướng mạo tốt kia, lại hỏi: " Ngươi có hỏi cặp song bào thai tên gọi là gì không?"

Điều này Trần thống lĩnh thật sự không rõ lắm, do dự nói: " Là một nam một nữ, nam hình như kêu Lan cái gì mà Chinh."

" Lan Mộng Chinh." Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên nói.

Trần thống lĩnh kinh ngạc nói: " Chính là tên này. Bệ hạ, sao người biết được?"

Bệ hạ làm sao biết được? Bệ hạ còn từng mơ thấy bản thân bị Lan Mộng chinh mang theo đại quân chém chết!

Hắn cùng ái phi liếc nhìn nhau, hai người đồng thời đứng dậy, nắm lấy tay nhau hướng đến nơi vẫn đang náo nhiệt kia đi đến.

Lúc bọn họ đến đó, cả nhà Lan gia mười mấy người đang bị trói tay, dùng dây thừng buộc lại thành một chuỗi, kéo đến trung tâm của trấn, nơi tập trung nhiều người nhất.

Nam nữ già trẻ đều có, trên đầu mỗi người đều dính cỏ khô, trong đó có một đôi nam nữ thiếu niên tướng mạo tương tự nhau, sắc mặt đều tiều tụy, hẳn chính là đôi song bào thai trong miệng Trần thống lĩnh.

Lúc Diêu Yến Yến cùng bệ hạ đến đó, bá tánh đã tụ tập một tầng lại một tầng. Trần thống lĩnh mang theo đao cùng mười mấy hộ vệ cường thế, đem những người chắn trước mặt bệ hạ cùng nương nương dạt sang hai bên, mở ra một con đường đi vào giữa.

Bá tánh xung quanh thầm mắng vài câu ỷ thế hϊếp người, lại không dám thật sự tiến lên.

Diêu Yến Yến cùng bệ hạ vừa mới tiến đến, liền nghe thấy trong đám bá tánh có người hô: " Người Lan gia thông đồng với địch bán nước, toàn gia tất cả đều là tai họa! Đánh chết bọn họ!"

Thiếu niên vốn trầm mặc mà đứng bên cạnh người nhà, nghe xong lời này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, như là con thú nhỏ bị chọc giận, đỏ mắt quát lên: " Chúng ta không có bán nước! Là cẩu hoàng đế ghen ghét người tài, là hắn sai người hãm hại chúng ta!"

Diêu Yến Yến vốn đang cảm thấy hắn đáng thương, đang đứng bên cạnh bệ hạ nũng nịu mà nói hài tử kia thật đáng thương, không bằng chúng ta mua hắn đi! Đột nhiên nghe thấy hắn nói những lời kia, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, mày liễu dựng ngược, tức giận dâng lên, tiến lên một bước, dơ chân lên, đá thiếu niên kia ngã lăn trên mặt đất, cau mày quắc mắt nói: " Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì mà cũng dám mắng chửi bệ hạ!"

Phong Nguyên:...

Hắn nhìn quý phi nương nương ôn nhu hiền thục cũng thay đổi cá tính, cảm thấy thế giới thật vi diệu, vẫn là nói... thật ra là hắn đang nằm mơ, nhưng mà giấc mơ này hình như hơi dài, sao mãi mà hắn vẫn chưa tỉnh?
« Chương TrướcChương Tiếp »