Sau khi kì thi diễn ra, cô sẽ hỏi anh xem anh muốn gì?
Thế nhưng nếu anh thành tích cao thì trong kì thí này nếu làm tốt thì có nghĩa là cô có thể làm được.
Trong phòng thi, Hoắc Cành Thanh nhìn Tiêu Văn Nam đang phát giấy thị, cô chợt nhận ra sau ngày hôm nay, cô sẽ không thể gặp anh được nữa, sao cô lại cảm thấy buồn như vậy chứ
Cô cảm thấy có chút muốn khóc nhưng không hiểu vì sao khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy an tâm vô cùng, như thể anh là người của cô vậy.
Tiêu Văn Nam cũng vừa mới tới, những ngày vừa qua anh thình thoảng tới trường dạy học, có khi là nửa tiết, có khi là cả một tiết học.
Lúc này, Tiêu Văn Nam dường như có thần giao cách cảm với Hoắc Cảnh Thanh, anh quay đầu lại nhìn cô, bên trong đôi mắt của anh ngoài có sự cổ vũ, động viên thì còn có một số cảm xúc phức tạp mà Hoặc Cảnh Thanh không thể hiểu được.
Chẳng lẽ anh cũng giống với cô hay sao?
Hoặc Cảnh Thanh lắc đầu, làm sao có khả năng, anh là người tốt và lợi hại như vậy, làm sao có thể để ý tới một cô gái nhỏ bé như cô chứ?
Hoặc Cảnh Thanh chuyên tâm vào bài thi, chăm chủ làm các câu hỏi trong bài. Nếu như không thể thi quân đội
Nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh nghiêm túc như vậy, trong lòng Tiêu Văn Nam đột nhiên hơi động, nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống.
Sau khoảng một tuần, kết quả kiểm tra đã có, cuối cùng Hoắc Cảnh Thanh cũng đã đạt tiêu chuẩn.
Vì kết quả học tập của cô rất tốt nên Hoắc Cảnh Thanh quyết định nói chuyện với Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi về chuyện muốn sống chung với Tiêu Văn Nam.
Hà Vân Phi xấu hổ nhìn chồng. "Chuyện này thì bố mẹ không thể quyết định được! Ngoài chuyện này thì chuyện bố mẹ đều có thể đáp ứng với con." Hoắc Minh Dương lộ vẻ xấu hổ.
Mặc dù họ đã hứa với Hoắc Cảnh Thanh từ trước, nhưng chuyện này Tiêu Văn Nam phải moi được
Hai người gạt con" Hoặc Cảnh Thánh đáng thương nhìn Hà Vân Phi hai người, khỏe miệng bĩu môi. "Chuyện này bố mẹ cũng không thể quyết định được, hay là con đi cùng với anh trai của con đi, dù sao thì nó cũng là bạn của Văn Nam "
Hà Vân Phi an ủi Hoắc Cành Thanh, cuối cùng thật sự không có cách nào, đành phải nói như vậy với Hoắc Cảnh Thanh.
Vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên nở nụ cười: "Thật ra con chuyển đến đó cũng lâu rồi, nhưng không mang theo nhiều đồ như vậy. Bây giờ hai người đều đồng ý, vậy con đi thu dọn đồ đạc đây!"
Hoắc Cảnh Thanh lập tức chạy lên cầu thang, về phòng.
Trong phòng khách dưới lầu, Cổ Vân Phi và Hoắc Minh Dương bất lực nhìn nhau.
Con gái lớn rồi không giữ được nữa
Cô đến cửa nhà Tiêu Văn Nam từ rất sớm, nhưng cô không nghĩ rằng Tiêu Văn Nam không có ở nhà nên cô đành phải đợi Tiêu Văn Nam dưới cái nắng như thiếu đốt.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hoặc Ca Thanh không có hỏi Tiêu Văn Nam chìa khóa, hơn nữa cô cũng không có số điện thoại di động của anh, nghĩ đến đây Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy có chút buồn bực,
Cô cũng chỉ hiểu một chút về anh thông qua những ngày sống chung với anh
Ban đầu, Hoắc Cảnh Thanh đợi ở dưới căn hộ, nhưng sau đó lại đi lên, rồi đứng trước căn hộ của anh.
Chờ một hồi, Hoắc Cảnh Thanh có chút mệt mỏi, cũng mặc kệ hình tượng của cô, đặt chiếc vali trong tay xuống đất, rồi ngồi xuống.
Đợi mãi khiến Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy có chút nhàm chán, cô dùng điện thoại đăng nhập vào Facebook, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, một lúc sau đăng xuất ra rồi lại tiếp tục đăng nhập lại
Hoắc Cảnh Thanh không có việc gì làm, liền đi tìm kiếm một chút
Làm thế nào thì một người đàn ông mới thích minh?
Quả nhiên, vừa mới gỗ xong, bên dưới xuất hiện rất nhiều phương pháp theo đuổi đàn ông. "Ba mươi sáu kể để theo đuổi đàn ông " "Làm thế nào để nắm trọn một người đàn ông chỉ trong vài ngày" “Làm sao để đàn ông thích mình
Hoặc Cảnh Thanh nhìn thấy nhiều như vậy, cô cảm thấy vô cùng hứng thủ, chậm rãi nháp từng cái một. “Muốn lấy lòng đàn ông, trước hết phải nắm lấy da dày của anh ta", " Mỗi ngày cho anh ta ăn một chút mộc nhĩ", "Đàn ông rất thích phụ nữ chủ động, bạn nên chủ động một chút."
Nhìn thấy những thứ này, Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy chính mình cách xa quá, nấu nướng hay cái gì hác cô đều không biết
Cô lớn lên ở nơi cơm bưng đến tận miệng, mười đầu ngón tay đều không phải động tới thứ gì như một công chúa đích thực.
Về phần sau thì Hoắc Cảnh Thanh không thể hiểu được, về phần chủ động, chẳng lẽ cô không đủ chủ động hay sao?
Nghĩ vậy, Hoắc Cảnh Thanh cuối cùng tự mình mở một bài đăng hỏi bọn họ. "Làm sao để theo đuổi được nam thần?"
Cô vừa đăng bài lên thì ngay lập tức có rất nhiều người vào bình luận, thế nhưng có những câu trả lời rất ki la Muốn đuổi nam thần thì phải ngủ với anh ta " "Mỗi ngày đều đuổi theo, không tin không đồng lòng"
Hoắc Cảnh Thanh nhìn xem, chỉ cảm thấy cảng xem càng không đáng tin, đa số đều nói ngủ cùng anh, nhưng mà chuyện đó đối với cô đơn giản là không thể nào,
Nói về mối quan hệ giữa cô và Tiêu Văn Nam, tốt thì cũng không tốt, mà xấu cũng không xấu, nhưng cô luôn cảm thấy minh và anh vẫn chưa đến giai đoạn đó! “Em làm sao vậy?” Ngay khi Hoắc Cảnh Thanh gãi đầu, Tiêu Văn Nam đã đứng ở đầu cầu thang.
Anh có chút buồn cười nhìn cô, nụ cười trên khỏe miệng thể hiện sự bất đắc dĩ.
Nhìn thấy Tiêu Văn Nam đến, Hoắc Cành Thanh cảm thấy chột dạ khi nghĩ đến những gì mình nhìn thấy trên thanh bài vừa rồi, lợi dụng sự chú ý của Tiêu Văn Nam, Hoắc Cảnh Thanh đã tắt điện thoại, sau đó lại cất vào túi. “Không có gì." Hoắc Cảnh Thanh đứng dậy, nhanh chóng xua tay, bởi vì Hoắc Cành Thanh có chút chột đa nên không dám nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Văn Nam.
Tiêu Văn Nam không nói gì, anh nhìn thấy hành động vừa rồi của Hoặc Cảnh Thanh, nhưng anh không vạch trần có.
Đi đến trước mặt cô, Tiêu Văn Nam liếc nhìn hành lý mà Hoặc Cảnh Thanh mang theo, sau đó nhìn cô với và hiểu rõ. "Đây là đồ của em. Hoặc Cảnh Thanh vừa nói vừa kéo chiếc vali lại gần, cô mím môi lại với vẻ ủy khuất, khe lam bam. "Anh không đưa chìa khóa nhà cho em nên em chi có thể đợi anh ở đây. Hơn nữa, em cũng không biết số điện thoại của anh, vì thế nên em... em chỉ có thể đợi anh ở đây. "Hoắc Cảnh Thanh nói, giọng điệu rất đáng thương.
Nhưng đây cũng là sự thật.
Tiêu Văn Nam nghe lời của Hoặc Cảnh Thanh mà không khỏi nở nụ cười tại chỗ.
Đi tới cửa, Tiêu Văn Nam nói chuyện phiếm một hồi, sau đó kêu Hoặc Cảnh Thanh: "Lại đây."
Hoắc Cảnh Thanh ngoan ngoãn bước tới, cô nghĩ Tiêu Văn Nam sẽ làm gì đó như đuổi cô đi, nhưng... không có chuyện này.
Tiêu Văn Nam nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh đi tới trước mặt anh: "Em bấm vào đây, sau này em có thể Vào
Các cửa ở đây đều là nhận dạng vân tay, ngoại trừ người trong nhà và người lấy vân tay ra vào thì không ai khác vào được.
Cố gắng kiềm chế sự vui vẻ trong lòng, Hoắc Cảnh Thanh hưởng về vị trí Tiêu Văn Nam nói mà mặt không thay đổi,
Khi cô vừa nhấn xuống, có âm thanh “Tích: vang lên, chứng tỏ cô đã được thông qua. “Được rồi." Tiêu Văn Nam nói xong, cầm tay Hoắc Cành Thanh ấn lên, tiếng “lạch cạch" vang lên, cửa đã mo ra.
Hoắc Cảnh Thanh nhìn tay của Tiêu Văn Nam đang nắm lấy tay của cô, chỉ cảm thấy con nai nhỏ trong lòng không ngừng "bùm!"
Buổi trưa, Tiêu Văn Nam đưa Hoắc Cảnh Thanh đi ăn cơm xong, sau đó nghe điện thoại nói: "Hoắc Cảnh Thanh, tôi muốn đến công ty của Nguyễn Bình An lấy một ít văn kiện. Em có muốn đi cùng không, tiền đường chúng ta sẽ mua thêm một ít đồ nữa" "Xem như là anh mời em đi ăn cơm, nhân tiên bảo đáp công ơn của anh, em đồng ý. Hoặc Cảnh Thanh nhẹ giọng đáp, hai tay ôm mặt nói.
Nói xong cả hai đến công ty bằng chiếc Mercedes sang trong. “Văn kiện gì vậy a, anh tự mình đến lấy sao?" Hoặc Cảnh Thanh nhẹ giọng hỏi Tiêu Văn Nam "Ừm" Tiêu Văn Nam được hỏi, ngay lập tức trả lời lại: "Thực ra, cũng không có gì cả." * Sao anh ấp ủng vậy, anh muốn nói gì sao a?" Hoặc Cảnh Thanh tiếp tục hỏi "Này, thực ra là chuyện làm ăn gần đây với công ty của cậu ấy khá tốt, văn kiện cũng chẳng có gì cả. Gần đây, công ty của cậu ấy mới mở một trung tâm thương mại mới nên muốn dẫn em tới đây chơi một chút." Tiêu Văn Nam nói một cách từ tổng
Hoắc Cảnh Thanh nhìn Tiêu Văn Nam không có ý muốn gạt cô, trông anh rất chân thành, trong lòng cô cảm thấy rất cảm động, nghi vấn vừa rồi liền biến mất. Cô rất biết ơn vì những gì Tiêu Văn Nam đã làm cho cô.
Nơi đặt trụ sở công ty của Nguyễn Bình An là khu đất vàng của khu này, gần đó có vô số trung tâm mua sắm, công ty của Nguyễn Bình An đối diện với trung tâm mua sắm lớn nhất gần đó.
Mặc dù tâm trạng của Hoắc Cành Thanh không được tốt, nhưng sự đam mê mua sắm bẩm sinh của một người phụ nữ trong lòng của cô không hề giảm đi một chút nào. Sau khi rời khỏi công ty của Bình An, Hoặc Cành Thanh đã rù Tiêu Văn Nam đi mua sắm ở trung tâm thương mại đối diện. Tiêu Văn Nam đã không có cách nào từ chối cô nên đành phải đi cùng
Trung tâm mua sắm là chiến trường của phụ nữ. Vừa bước vào trung tâm thương mại, hai mắt của Hoắc Cành Thanh sáng lên, kéo Tiêu Văn Nam đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. “Tiêu Văn Nam, bộ này có đẹp không?" Hoắc Cảnh Thanh mặc một chiếc áo gió kiểu mới hỏi. Áo gió màu hồng nhạt bao trọn lấy thân hình của Hoắc Cảnh Thanh, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của Hoắc Cảnh Thanh càng thêm vẻ thuần khiết động lòng người. Tiêu Văn Nam không khỏi ngẩn ngơ: "Đẹp lắm." “Thật sao?" Hoặc Cảnh Thanh xoay người, cười càng ngày càng rạng rỡ. Cô cởϊ áσ khoác ngoài và đưa cho nhân viên bán hàng. “Tiêu Văn Nam, cái này có được không?" Cô quay sang thử một bộ quần áo khác. Cứ mỗi lần thử xong một bộ là cô lại hỏi ý kiến của Tiêu Văn Nam. Anh cũng không thể chê xấu được, đương nhiên là ca ngợi hết lời
Hơn nữa, ngoại hình và vóc dáng chuẩn của Hoặc Cành Thanh dù mặc gì đi chăng nữa thì lời khen ngợi của Tiêu Văn Nam cũng rất chuẩn.
KHI Hoặc Cảnh Thanh nhìn thấy Tiêu Văn Nam nói nó rất đẹp, cô liền muốn mua. Sau khi thử vài bộ quần áo, Hoắc Cảnh Thanh định đi thanh toán, Làm sao Tiêu Văn Nam có thể để phụ nữ trả tiền được, anh liền đưa thẻ ra quẹt trước
Sau khi từ một cửa hàng đi ra, Hoắc Cảnh Thành liền bước vào một cửa hàng khác. Sau khi ghé thăm một vài cửa hàng như thế này, Tiêu Văn Nam đã xách rất nhiều túi trên tay.
Tiêu Văn Nam xách túi theo Hoắc Cảnh Thanh đi mua sắm cùng cô, giống như một cặp tình nhân bình thường, trái tim của Hoắc Cảnh Thanh ngọt như mật, cho dù cô biết Tiêu Văn Nam chỉ đang bù đắp cho cô.
Sau khi ghé qua một vài cửa hàng nữa, trên tay Tiêu Văn Nam đã đầy túi. Hoắc Cảnh Thanh lúc này đi mua sắm cũng có chút mệt mỏi, nhìn túi đầy trên tay của Tiêu Văn Nam, cô không khỏi cảm thấy xót xa.6
Tiêu Văn Nam, anh có thể cất túi vào trong xe trước đã, em sẽ ở đây đợi anh." Hoắc Cảnh Thanh làm nũng nói: “ Có được không ạ?"
Tiêu Văn Nam Thành cười: “Vậy thì em đợi anh ở đây, đừng chạy lung tung" Anh nhìn Hoặc Cảnh Thanh có chút lo lắng: “Vâng a!” Hoặc Cành Thanh nở một nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Văn Nam nhìn Hoặc Cảnh Thanh một cái, sau đó xoay người bước ra ngoài trung tâm thương mại. Hoặc Cảnh Thanh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chở Tiêu Văn Nam trở về
Không ngờ, ngay khi Tiêu Văn Nam rời đi, một vài người ăn mặc lòe loẹt bước tới.