Nghĩ vậy, Hoắc Cảnh Thanh liền mở cửa phòng, nghĩ muốn ngủ cùng Tiêu Văn Nam. Cô vừa đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tiêu Văn Nam đi về phía sô pha cùng chăn và gối, Hoắc Cảnh
Thanh tự động dừng lại. Tiêu Văn Nam nhìn thấy Hoắc Cảnh Thanh đi ra, liền nói với cô: "Em mau về phòng ngủ đi còn tôi sẽ ngủ ở trên số phá"
Qua mấy ngày ở chung với nhau, Hoắc Cảnh Thanh không chỉ càng ngày càng thích Tiêu Văn Nam, mà còn thường xuyên dùng danh nghĩa muốn học bù với Tiêu Văn Nam để được ở một mình với anh
Vài ngày sau, Hoắc Cảnh Thanh và Đường Mộc đang đi trên con đường rợp bóng cây.
“Nghe nói hôm nay có một người rất lợi hại đến trường dạy chúng ta đó." Đường Mộc cầm điện thoại di động lên diễn đàn trường tìm được thông tin.
“Vào lớp đi, dù sao chúng ta cứ nghe giảng là được.” Giọng điệu của Hoắc Cảnh Thanh rất lười biếng, dù sao ai đến lớp cũng không quan trọng, trừ phi người đó là Tiêu Văn Nam.
Vừa nghĩ đến Tiêu Văn Nam là trong lòng của Hoắc Cảnh Thanh ngọt ngào như được rót mật.
Lúc này cô xa anh đã bao lâu rồi!
Cô nhớ đến anh thì cô lại càng muốn anh
"Nghe nói anh ta là một người siêu cấp đẹp trai đấy! Trăm năm khó gặp đấy, chúng ta nên đi nhìn anh ta một chút không?" Đường Mộc nghe thấy có người đẹp trai, toàn thân tràn đầy khí thế.
Một anh chàng đẹp trai, hehe.
Nếu hai anh chàng đẹp trai ở bên nhau, thì... Nghĩ đến điều này, Đường Mộc liền bật cười.
Hoắc Cảnh Thanh bất lực nhìn cô ấy, ai bảo cô ấy là hủ nữ chứ, trong đầu cô ấy đến 80% là đang nghĩ tới YY rồi.
“Tớ khuyên cậu đừng có nghĩ linh tinh." Hoắc Cảnh Thanh nói xong, quyết định phải thoát khỏi Đường Mộc, cô gái này rất hủ, nếu không cô cũng sẽ lây từ cô ấy mất.
Đường Mộc chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của mình, khi cô ấy hoàn hồn lại thì Hoắc Cảnh Thanh đã đi xa rồi nên cô ấy vội vàng đuổi theo.
Lớp học ngày hôm nay, có rất nhiều người trong lớp nhiệt tình không kém.
Đường Mộc, đặc biệt là rất nhiều học sinh nữ dặm thêm phần lên mặt của mình
"Cậu nhìn bọn họ mà xem, còn không mau nhanh lên? Không thể thua kém bọn họ được." Đường Mộc vừa nói vừa cầm chiếc gương nhỏ lên soi.
Hoắc Cảnh Thanh vẫn không nhúc nhích, cô còn đang suy nghĩ xem Tiêu Văn Nam đang làm
gì.
Hôm nay anh có tiết không?
Có lẽ là không, cô mới chỉ biết anh có hơn một tuần mà thôi.
Hiện tại anh đang làm gì nhỉ...
Nghĩ đến đây, Hoắc Cảnh Thanh không khỏi buồn bực.
Dường như cô chẳng biết gì về anh cả. Cũng chỉ biết một số chuyện nhỏ linh tinh.
Thời gian trôi qua nhanh, chỉ một lúc đã đến tiết học
Hoắc Cảnh Thanh vốn định nghe kỹ bài học này, nhưng khi cô nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa cầm một cuốn sách như gió xuân lướt qua, trong lòng Hoặc Cảnh Thanh lại chấn động, trong lòng cô không khỏi sửng sốt.
Ở cửa, Tiêu Văn Nam đang đứng đó cầm một cuốn sách, và ánh nắng từ phía sau chiếu vào, trông anh thật tỏa sáng
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần tây, dưới chân anh là đôi giày da sáng bóng, tràn đầy hơi thở cấm dục
Ngay khi Tiêu Văn Nam bước vào cửa, anh đã khiến cho cả đám học sinh nữ bên trong phải hét lên
"Ôi trên người tràn đầy hơi thở cấm dục, đẹp trai quá!"
"Nam thần! Sau này tôi quyết định anh ta chính là nam thần của tôi."
"Thầy giáo đẹp trai quá."
Hoắc Cảnh Thanh tỏ vẻ khó chịu khi nghe những cô gái đó nói.
Người đàn ông này thuộc về cô, bọn họ nhìn cái gì mà nhìn chứ!
Tuy rằng cô nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Cảnh Thanh làm sao dám nói ra, cô chỉ có thể tự mình kìm nén.
Trong lớp, Tiêu Văn Nam đứng trên bục giảng, dáng người cao ráo, tư thế tao nhã khiến đảm học sinh bên dưới xuýt xoa.
Anh viết nội dung bài học lên bảng đen, nét chữ rắn rỏi, mạnh mẽ và tràn đầy sự phóng khoáng.
Hoặc Cảnh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng xuất hiện một giọng nói nhỏ: "Thật là, anh ấy lớn lên đẹp trai như thế làm gì? Cô xem xem khiến cho bộ dáng của tất cả học sinh nữ trong lớp như thể nào kìa."
Đường Mộc kích động kéo Hoắc Cảnh Thanh tay áo, đến gần Hoắc Cảnh Thanh, nhỏ giọng nói: "Cậu nói xem, liệu thầy Tiêu đã có bạn gái chưa?"
Hoắc Cảnh Thanh liếc cô ấy một cái, không khỏi trợn mắt: "Làm sao vậy, cậu thích anh ta sao?"
Đường Mộc nhìn cô sửng sốt, sau đó liền đỏ mặt: "Cái gì chứ, anh ta không phải mẫu người tớ thích, nhưng nếu anh ta ở bên cạnh một người đẹp trai thì sẽ ra sao nhỉ?"
“Cút đi, khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của người ta là bình thường, cậu đừng khiến tớ loạn YY" Hoắc Cảnh Thanh liếc cô ấy một cái, nếu không có Tiêu Văn Nam ở đây, cô nhất định phải duy trì hình tượng tốt, thì cô đã xông lên đánh cô ấy rồi
Còn dám YY người đàn ông của cô, đúng là chán sống mà.
"YY ai là tự do của tớ, cậu đừng có nghĩ muốn ngăn cản tớ.." Đường Mộc vừa nói xong, trong lòng đã bắt đầu YY Tiêu Văn Nam
“Hứ. Hoặc Cảnh Thanh không nói nữa.
Hoặc Cảnh Thanh nằm trên bàn nghe những người xung quanh nói, cô thở dài, quả thật đúng là thời đại nhìn mặt mà. Khuôn mặt của Tiêu Văn Nam trông rất trắng, dù đã ở cùng anh mấy ngày ngày nhưng trông anh vẫn rất đẹp trai và tràn đầy khí chất giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
“Được rồi, mong mọi người trong lớp yên lặng một chút" Hai tay của Tiêu Văn Nam chống lên trên bàn, anh nhìn một loạt các học sinh bên dưới thì thấy Hoắc Cảnh Thanh đang trợn mắt nhìn mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Các học sinh bên dưới dần yên lặng, đặc biệt là các học sinh nữ, vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với Tiêu Văn Nam mà bọn họ ngồi nghiêm chỉnh giống như học sinh tiểu học.
“Tôi cũng đã hỏi giáo viên dạy môn này của các em, các em cũng đã học tiết văn hóa này hơn nửa năm rồi, không biết các em đã học như thế nào?” Tiêu Văn Nam cười nói.
Nhất thời, những tiếng thở dài xuất hiện từng đợt trong lớp, chắc hẳn cũng có cô gái nhỏ của anh trong đó.
Hoắc Cảnh Thanh nằm trên bàn, nghe được Tiêu Văn Nam hỏi chuyện, cô đột nhiên có chút cảm giác không tốt, giống như sắp xảy ra chuyện chẳng lành.
Những tiết học trước đây, cô đều không chuyên tâm nghe giảng.
rồ, tuần sau trường quyết định tổ chức thi học kì. Kỳ thi này sẽ kết hợp với kỳ thi nâng hạng, dựa theo thành tích của học sinh, nếu không đạt thì các em sẽ phải học lại một năm nữa". Tiêu Văn Nam nói.
Ngay khi học sinh bên dưới nghe tin tuần sau thi học kì, bọn họ liền cảm thấy sụp đổ.
Hoắc Cảnh Thanh thở dài, cô biết ngay là chuyện không tốt mà. Phải làm sao bây giờ, thành tích học tập luôn là điểm yếu của cô, luôn bị Vương Vũ là học sinh giỏi chế giễu, nói rằng cô giống như chim khổng tước không có đuôi, chỉ được cái nhà giàu, học hành không ra gì
Nghĩ đến vẻ mặt của cô ta, cô không khỏi nổi điên, cũng may cô là người không so đo nên cũng không nói gì
Nghĩ đến Vương Vũ, Hoắc Cảnh Thanh liền buồn bực cả người, lần trước bọn cô còn chưa tìm đến bọn họ, vậy mà bây giờ lại bắt đầu tránh xa cô
Nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của con mèo nhỏ dưới kia, khóe miệng Tiêu Văn Nam nhếch lên: Không biết khi nào, anh mới có thể ôm con mèo nhỏ đó về nhà? Nhận ra mình đột nhiên có ý nghĩ này, Tiêu Văn Nam hơi run lên một chút, làm sao anh có thể muốn đưa con mèo nhỏ này về nhà cơ chứ? Con mèo nhỏ đó rất kiêu ngạo đẩy
Sau khi định thần lại, Tiêu Văn Nam bình tĩnh lại và bắt đầu giảng bài.
Trong lớp học của Hoắc Cảnh Thanh, dù cô có ngốc nhưng vẫn hiểu là mình sắp phải thi học kì, cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, trong lòng có giọng nói giống như thần gọi cô tỉnh lại: "Hoắc Cảnh Thanh, mày không được phép ngủ, nếu ngủ thì kì thi học kì tới biết làm sao?
Hoắc Cảnh Thanh muốn cười một tiếng: "Gọi cái gì mà gọi, tôi vẫn còn tỉnh mà, chỉ mới như vậy mà đã gọi tôi giống như gọi hồn vậy?"
Hoắc Cảnh Thanh nhìn người trước mặt, trong lòng hỗn loạn, có vẻ như “Thần không muốn cô nhìn thấy mặt, chậm rãi tiến lại gần.
Khi khuôn mặt của "Thần" hiện ra trước mắt cô, khuôn mặt trắng bệch đó đột nhiên biến thành khuôn mặt của Tiêu Văn Nam.
"A! Em không cố ý!" Hoắc Cảnh Thanh đột nhiên bị đánh thức, cô bối rối nhìn phía trước. Đường Mộc vội vàng kéo cô, Hoắc Cảnh
Thanh đột nhiên hoàn hồn.
Nhìn cô bạn cùng lớp, bạn học trong lớp nhìn cô khó tin, còn Tiêu Văn Nam thì đứng trên bục giảng, nghiền ngẫm nhìn cô, cô gãi đầu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi thầy, em...em"
"Không sao đâu, em ngồi xuống đi" Tiêu Văn Nam nói, thấy anh không nhìn cô nữa, Hoắc Cảnh
Thanh cảm kích nhìn anh rồi ngồi xuống.
Hoắc Cảnh Thanh nghĩ Tiêu Văn Nam sẽ phê bình cô và nói mấy lời khó nghe.
“Dù sao thì ai cũng có lúc gặp phải ác mộng đúng không?” Tiêu Văn Nam lơ đãng nói một câu.
Cả lớp phá lên cười.
Hoắc Cảnh Thanh mặt đỏ bừng, giống như quả táo chín, lòng biết ơn vừa rồi lập tức biến mất, trong lòng thầm nguyền rủa: "Anh đúng là đồ chết tiệt!"
Tiêu Văn Nam mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của cô.
Sau khi tan học, Hoắc Cảnh Thanh cúi đầu bơ phờ bước ra khỏi trường.
Đột nhiên, có ba người đứng trước mặt cô. Hoắc Cảnh Thanh nhìn lên và thấy đó là Vương Vũ và hai người bạn tốt của cô ta.
"Ây da, đây không phải là Hoắc Cảnh Thanh, tiểu thư ngốc của nhà họ Hoắc sao? Nhìn bơ phờ như vậy, chắc là tại trên lớp không trả lời câu hỏi của giáo viên! Hay là bị giáo viên mắng nên tâm trạng không tốt đây?" Vương Vũ nói với vẻ châm chọc.
Hoặc Cảnh Thanh nâng cằm lên, nhìn vào mắt cô ta, lạnh lùng nói: "Vương Vũ,cô nói vậy là có ý gì? Tôi tưởng cô thông minh lắm cơ mà, bây giờ cô nói tôi như vậy, trông dáng vẻ của thật ngu ngốc biết bao. Còn chuyện của chị họ của cô nữa, đừng có nghĩ rằng cô có thể gặp may mắn thêm lần nữa. "
Vương Vũ khi nghe thấy Hoắc Cảnh Thanh nói mình ngu ngốc, tức giận nói: "Hoắc Cảnh Thanh, cô cho rằng cô tốt lắm sao? Chẳng qua cô có gia thế tốt hơn, ngoài gia thế tốt thì cô có cái gì chứ? Đúng là cái đồ bùn loãng không thể trát tường."
Hoắc Cảnh Thanh giễu cợt: "Dù cho gia thế nhà tôi như thế nào, chẳng phải cô ghen tị với gia thể của tôi tốt hơn cô, lớn lên cũng xinh đẹp hơn cô hay sao? Loại người như cô mới chính là bùn loãng không thể trát được tường"
Vương Vũ cười nói: "Xinh đẹp thì sao? Còn không phải là người chuyên đi câu dẫn người khác hay sao? Suốt ngày chỉ biết đi câu dẫn Từ Vũ Quang Quang. Còn anh trai Hoắc Cảnh Hiện của cô nữa, cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì, đáng thương cho chị họ của tôi, bị 2 anh em nhà cô đùa giỡn.
Lời của Vương Vũ như là đang bênh vực cho kẻ yếu là Vương Nghiên, xem ra Vương Nghiên tẩy não cho cô ta cũng không ít
Hai cô gái bên cạnh cô ta giống như lặp lại: "Đúng vậy, đúng là không biết xấu hổ, chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy."