Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 436: Thích những người học giỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiêu Văn Nam nhìn mấy học sinh nữ đang mặc những quần áo rất kỳ lạ trở nên rất thành thật, trong lòng anh không khỏi thấy nực cười, anh nói: “Làm chuyện gì đi chăng nữa, các cô cũng cần phải biết suy nghĩ. Các cô phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, có phải như vậy không? Bây giờ nói với tôi những điều đó thì có ích gì không?”

Nói xong, anh quay sang nói với mấy học sinh nữ đứng bên cạnh: “Nào, nào đi lên phía trước đi, đi về phòng giáo vụ.”

Tiêu Văn Nam không quan tâm đến mấy học sinh kia nữa, anh dùng tay đỡ vai của Hoắc Cảnh Thanh, đỡ cho cô gái đang run rẩy này đứng được vững. Tiêu Văn Nam nhẹ giọng hỏi: “Em, em vẫn ổn chứ?"

Hoắc Cảnh Thanh khẽ gật đầu, cô không biểu hiện ra vẻ mặt khó xử. “Sao anh biết em đang ở đây?” Tất cả sức lực của Hoắc Cảnh Thanh đều dựa hết vào người Tiêu Văn Nam, trong lòng cô cũng cảm thấy rất yên ổn.

“Tôi... nghe người khác nói." Tiêu Văn Nam giấu diểm.

Tiêu Văn Nam không thể nói rằng vì mình lo lắng cho Hoắc Cảnh Thanh mà đi theo cô.

“À.” Hoặc Cảnh Thanh nghe Tiêu Văn Nam nói thế thì cả người cảm thấy hơi uể oải.

Tiêu Văn Nam đưa Hoắc Cảnh Thanh ra ngoài, anh hết sức cẩn thận sợ làm bị thương, hoặc làm cô đau.

Những học sinh nữ còn lại và Vương Nghiên đều bị thầy giáo vụ đưa đi. Để xảy ra chuyện này, nhà trường nhất định không thể giữ lại những học sinh nữ kia, còn về phía của Vương Nghiên, mặc dù cô ta đúng là em họ của Lâm Tử An, nhà họ Lâm đúng là có địa vị ở thành phố Giang nhưng so với Tiêu Văn Nam thì bọn họ vẫn lựa chọn Tiêu Văn Nam.

Tiêu Văn Nam hỏi địa chỉ của Hoắc Cảnh Thanh để đưa cô về nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoắc Cảnh Thanh, anh lại cảm thấy không nỡ.

Nên đưa Hoắc Cảnh Thanh về chung cư riêng của mình.

“Anh ở một mình ạ?" Hoắc Cảnh Thanh ngồi trên sô pha, chỉ trong một lát cô đã lấy lại tinh thần.

Tiêu Văn Nam đi đến trước tủ lạnh, nhìn chiếc tủ một vòng rồi lấy ra một chai nước khoáng.

Đây là chung cư riêng của anh, tất cả những đồ trong nhà đều cho một mình anh dùng và bình thường anh cũng hay ăn uống ở bên ngoài.

“Ừ, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng đến đây, không thường xuyên lắm. Tiêu Văn Nam nói rồi đưa chai nước trong tay cho Hoắc Cảnh Thanh.

Hoắc Cảnh Thanh vội vàng nhận lấy, cô định mở nắp chai ra nhưng phát hiện nắp chai đã được mo sån.

Trong lòng Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt giống như được người khác quét mật lên vậy.

“Anh đã có cái đó chưa?" Hoắc Cảnh Thanh mím môi và hỏi, cô cũng thấy ngại khi hỏi quá trực tiếp.

“Cái đó?” Tiêu Văn Nam cố tình không hiểu và hỏi lại.

Làm sao Tiêu Văn Nam có thể không hiểu được ý nghĩ trong lời nói của cô. Người khác nghe vậy đều hiểu thì làm sao anh có thể không hiểu được?

“Chuyện đó." Hoắc Cảnh Thanh không hiểu, lẽ nào cô nói vậy còn chưa đủ trực tiếp sao? “Là anh đã có bạn gái chưa ạ?

Hoặc Cảnh Thanh cảm thấy nóng lên, cô đặt chai nước lên bàn trà. Cô xoa xoa đầu, không biết nói gì.



"Ồ." Tiêu Văn Nam ngồi vắt chân, dáng vẻ rất nhàn nhã: “Tạm thời thì chưa có.

“Vậy, vậy thì bây giờ thầy có rồi đó.” Hoắc Cảnh Thanh nói xong, mặt cô đỏ ửng lên. Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa căng thẳng nghịch mấy đầu ngón tay.

Hoắc Cảnh Thanh không biết vì sao mình lại trở nên không biết rụt rè như vậy. Cô cũng không phải chưa gặp những đàn anh lớn hơn, chính Hoắc Cảnh Hiên cũng là một đàn anh nổi tiếng, đáng ra cô không nên như thế này chứ.

Tiêu Văn Nam cười nhẹ, nhưng nét cười ngập tràn trong mắt. Anh gõ tay xuống đầu gối, ngón tay lên xuống liên tục, hình như anh đang suy nghĩ gì đó.

Hoắc Cảnh Thanh cũng chú ý đến hành động đó của Văn Nam, trái tim cô cũng không ngừng lên xuống như thế.

Trước đây, Hoắc Cảnh Thanh chẳng có chuyện gì để lo lắng cả nhưng bây giờ, cô thật sự cảm thấy lo lắng Tiêu Văn Nam sẽ từ chối cô.

“Lý do tại sao?” Tiêu Văn Nam hỏi, bây giờ Hoắc Cảnh Thanh cũng đã đẹp rồi, chuyện này có thể liên quan đến việc cô vẫn chưa trưởng thành hết, đợi đến khi cô trưởng thành hết thì hoàn toàn có thể là một đại mỹ nữ.

Lý do sao? Thích một người cần có lý do sao? Không cần, hoàn toàn không cần lý do. Nhất kiến chung tình, vừa nhìn đã yêu.

“Cũng chỉ là thích thôi ạ, lẽ nào anh không thích em?" Hoắc Cảnh Thanh nói, cô chớp chớp mắt nhìn Tiêu Văn Nam, dáng vẻ nghi hoặc.

“…” Tiêu Văn Nam không nói gì, như vậy như ngầm thừa nhận nhưng trong mắt của Hoắc Cảnh Thanh thì lại là một chuyện khác.

Lẽ nào cô không đáng yêu sao? Nếu không tại sao lại không quan tâm đến cô?

Từ nhỏ đến lớn, mọi người trong nhà đều rất yêu quý cô, khen cô xinh đẹp, đáng yêu. Chắc đây là lần đầu tiên cô thấy có người nói với cô như vậy, mà đó còn là người cô đang theo đuổi nên cô càng cảm thấy buồn hơn.

Tiêu Văn Nam nhìn dáng vẻ đó của Hoắc Cảnh Thanh thì cũng cảm thấy hơi tắc nghẹn trong lòng.

“Tôi chỉ thích những em học giỏi thôi." Tiêu Văn Nam nói, ánh mắt nhìn về phía xa nhưng Tiêu Văn Nam lại luôn liếc nhìn Hoắc Cảnh Thanh ở một nơi mà cô không thể nhìn thấy.

Thấy Tiêu Văn Nam nói vậy, cô lại càng cảm thấy buồn hơn.

Cô cũng thấy vui vì biết được Tiêu Văn Nam thích gì, nhưng lại thấy không vui vì đó hình như không phải là mẫu hình của cô.

Nhưng Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy Tiêu Văn Nam rất giỏi, những người có thể trở thành giáo viên nhất định không bình thường.

“Nếu như học không giỏi thì sao à?” Hoắc Cảnh Thanh nhỏ giọng hỏi lại, cô vẫn muốn xem xem mình có cơ hội hay không.

Từ bé, Hoắc Cảnh Thanh đã là kiểu học mãi không vào, về sau cô cũng muốn học hành nghiêm túc nhưng thật sự không làm được.

“Tôi không thích những người không học giỏi.” Giọng nói của Tiêu Văn Nam vô cùng nghiêm túc, anh nhìn thẳng về phía của Hoắc Cảnh Thanh, ánh mắt giống như muốn nhìn xuyên thấu cả người cô vậy.

“Em biết rồi.” Không hiểu vì sao, trong lòng Hoắc Cảnh Thanh dâng lên một cảm giác thất vọng, ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất, trong chốc lát trở nên rất ảm đạm.

Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy cả đời này mình không có duyên với chuyện học hành, cô và chuyện học hành giống như có thù hận từ kiếp trước vậy. Cô không thể học những kiến thức đó vào đầu, nên bây giờ cô không thể trở thành một người học giỏi được.



Hai người không nói chuyện với nhau nữa, không khí xung quanh như đông đặc lại, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người, Hoắc Cảnh Thanh thấy tình huống hiện tại cũng cảm thấy ngại.

Cô nghĩ bây giờ cô ở lại đây cũng không tốt lắm, cô nên nhanh chóng về nhà thì tốt hơn.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, biểu cảm trên mặt cô cũng thay đổi theo suy nghĩ bên trong. Tiêu Văn Nam ngồi ở bên cạnh, thấy sự thay đổi liên tục trên khuôn mặt cô thì cũng cảm thấy buồn cười, anh thầm nói trong lòng: “Đối với tất cả mọi người em đều như vậy sao?"

Đột nhiên, bụng Hoắc Cảnh Tiếng phát ra tiếng “ục ục, âm thanh lại còn rất lớn. Cô cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Văn Nam vẫn luôn chú ý đến mình. Nếu như bây giờ có thể, cô thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Cả mặt Hoắc Cảnh Thanh đỏ lên, không khí hiện tại vô cùng ngượng ngập, cô xấu hổ nói: “Em đói bụng rồi."

Suốt từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, làm sao có thể không đói được?

Ánh mắt của Tiêu Văn Nam thâm trầm, khỏe miệng anh cong lên và từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn cô.

Bởi vì Tiêu Văn Nam vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô nên cô càng thấy ngại, càng lúc cô càng không biết phải làm gì.

Tiêu Văn Nam nhìn dáng vẻ đó của cô thì trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cuối cùng, anh cất tiếng: "Đi nào, tôi đưa em đi ăn.

Cuối cùng khuôn mặt Hoắc Cảnh Thanh cũng nở ra được một nụ cười, hai mắt cô cũng lấp lánh ánh sáng. Cô gật đầu với Tiêu Văn Nam rồi hai người cùng đi ra khỏi chung cư.

Hoắc Cảnh Thanh đi theo Tiêu Văn Nam, hai người đi chung một thang máy, cùng đi ra bãi đỗ xe. Tiểu Văn Nam ấn chìa khóa xe, đèn xe sáng lên.

Tiêu Văn Nam đi tới, ngồi vào trong xe. Hoắc Cảnh Thanh vẫn đứng một bên suy nghĩ, Tiêu Cảnh Thâm thấy cô đứng im ở đó thì nói: “Không phải em nói là đói bụng sao? Mau lên xe đi.

Hoắc Cảnh Thanh gật đầu rồi bước tới mở cửa ở ghế phó lái và ngồi vào trong. Cô thắt dây an toàn và Tiêu Văn Nam cũng bắt đầu khởi động xe..

Tiêu Văn Nam lái xe rất chuyên tâm, tay anh để trên vô lăng, Hoắc Cảnh Thanh có cảm giác như tất cả thế giới đều đang ở trong tay anh.

Nhìn dáng vẻ Tiêu Văn Nam lái xe chăm chú như vậy, Hoắc Cảnh Thanh nhìn đến mức không biết mình nhằm mắt từ khi nào. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã hoàn hồn lại, quay đầu nhìn về hướng khác bên ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới quán ăn. Hoắc Cảnh Thanh và Tiêu Văn Nam cùng xuống xe một lúc, hai người vẫn như lúc trước, một người đi trước, một người đi sau cùng nhau đi vào trong.

Hoắc Cảnh Thanh thích chỗ gần cửa sổ nên khi vừa bước vào cô đã bị một vị trí ở cạnh cửa sổ thu hút. Tiêu Văn Nam đương nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của Hoắc Cảnh Thanh, anh bước thẳng qua đó, đến chỗ ngồi ở cạnh cửa sổ.

Hoắc Cảnh Thanh đương nhiên cảm thấy rất vui, cô biết là Tiêu Văn Nam nhìn thấy ánh mắt của cô. Cô bước qua đó, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiêu Văn Nam cầm tờ thực đơn lướt nhìn qua một cái rồi nói với Hoắc Cảnh Thanh: “Em có muốn ăn gì không? Hay em gọi món đi.”

Tiêu Văn Nam nói xong thì đưa thực đơn qua cho cô nhưng cô lại nói: “Em ăn gì cũng được, anh gọi đi.

Tiêu Văn Nam gật đầu rồi gọi phục vụ tới. Anh gọi hai đĩa bít tết, một chai rượu vang và thêm mấy món khác nữa và gọi cho ô một chiếc Tiramisu. Những món này đều có giá không rẻ.

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »