Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 432: Buồn cười lắm à?

« Chương TrướcChương Tiếp »
**********

Không được, không được, ánh mắt của ông anh này đáng sợ quá, trái tim bé nhỏ của cô chịu không nổi.

Hoắc Cảnh Thanh vội vàng lắc đầu: "Hay thật cái anh này, em làm gì có đâu, anh còn chưa tìm được bạn gái thì em gấp làm gì đâu. Với cả bố mẹ vẫn lo cho anh nhiều nhất mà."

"Thế hả, Hoắc Cảnh Thanh anh nói cho em biết, nếu em mà dám yêu đương anh sẽ ném xuống sa mạc Sahara, cho cả đời chết dí ở đấy đừng hòng quay về."

"Anh lại bắt nạt em rồi. Khi nào bố mẹ về, em sẽ mách họ!" Hoắc Cảnh Thanh giả vờ than phiền.

"Ồ, ý em nói là, anh nói cho em biết nhé, bố mình chỉ quan tâm đến mẹ mình, và mẹ mình cũng chỉ quan tâm đến bố mình. Nếu em dám mách, anh sẽ bảo bố là em ăn trộm sô cô la Đức mà bố mua cho mẹ. "

"Anh... hừ... anh à, hôm nay mỗi mình em ở nhà, có chút cô đơn, nghĩ mình giống như một cô bé không được ai yêu thương, cha mẹ không ở bên, em cảm thấy rất buồn chán. Anh, hay anh đưa em đến trường của anh đi, xin anh đấy, anh ơi, anh à, được không?” Đột nhiên tiểu quỷ trở nên ngọt ngào, bộ dạng đáng thương nhìn Hoắc Cảnh Hiện.

“Không, chiều nay anh có lớp nên không đưa em đi được." Hoắc Cảnh Hiên lập tức từ chối. Ai mà biết được tiểu công chúa nhà cậu sẽ gây ra chuyện gì.

"Anh, em phải nói với mẹ rằng khi anh ở nhà không chăm sóc em, chỉ mải mê yêu đương, chẳng quan tâm em ăn uống như nào, có bệnh tật gì không." Nói xong, cô bĩu môi ứa nước mắt, tủi thân nhìn Hoắc Cảnh Hiền.

Hoắc Cảnh Thanh nhắc tên Hà Vân Phi, cô không tin là cậu sẽ không cho cô đi.

“Được rồi được rồi, đi thì đi, cấm có được mang phiền phức cho anh mày đấy, nghe rõ chưa.” Hoắc Cảnh Hiên lạnh lùng nói. Con gái đúng là đáng ghét, con gái phiền phức lại càng ghét.

“Rồi rồi rồi, đợi em thu xếp một tí rồi đi cùng anh, không được nuốt lời đấy, ai phạm quy là chó. Nghe thấy không hả Hoặc Cảnh Hiên, ai phạm quy là chó đấy nhé!" Cô lớn tiếng nói.

"Thế có đi không, không đi thì anh mày đi đây, ở nhà mà chơi một mình."

Hoặc Cảnh Hiên mất kiên nhẫn, đúng là giống cô gái nào đó thật đấy, kỳ cục hết chỗ nói. Chỉ là sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến Thẩm Vân nhỉ, từ lúc bị cô vả cho một cái hai người đã ít gặp mặt rồi, ai mà biết được sao tự nhiên lại nghĩ về cô ấy. Thôi bỏ đi, con gái đúng là quá rắc rối.

Hoắc Cảnh Thanh vẫn đang học cấp ba, bình thường rất ham chơi, Mỗi khi có mặt Hà Vân Phi và Hoắc Minh Dương con bé cũng rất biết cách kiềm chế, thế mà giờ còn không thèm đi học luôn rồi.

Lên xe xong Hoắc Cảnh Thanh rất mong đợi, hai mắt híp cả lại.

“Nếu bố mẹ biết em lại thừa dịp họ đi vắng mà trốn học, coi chừng về sẽ đánh em đấy. Hoắc Cảnh Hiền lái xe, trong lòng rất phiền não về cô em gái này.

“Chắc là không đầu ha?” Hoắc Cảnh Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt thuần khiết vô hại: “Lúc trước bố mẹ cũng không phải không biết chuyện em trốn học sao, vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua còn gì.

Mặc dù thỉnh thoảng cô bé có làm những điều khiến Hoắc Minh Dương không thể chịu đựng nổi, nhưng Hà Vân Phi vẫn sẽ bênh vực đứng về phía con gái mình. "Rồi rồi, bà cô của tôi ạ, em thì giỏi rồi, giỏi lắm cơ. Hoặc Cảnh Hiên liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Thanh, trong lòng thầm thở dài, cậu thật sự hi vọng có người có thể quản được đứa em gái trời đánh này của mình.

Xe chạy băng băng trên đường. Trường của Hoắc Cảnh Hiên là trường đại học nổi tiếng nhất thành phố Giang Ninh, nằm ngay giữa trung tâm thành phố.

Hoắc Cảnh Thanh dọc đường đi vô cùng vui vẻ, khuôn mặt thanh tú cười tươi như hoa.

Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Hoắc Cảnh Hiện đưa cô đến trường của anh! Lần đầu tiên có thể không hào hứng ư?

"Kit"

Xe dừng lại trước cổng trường, hiện tại đã là giữa trưa, rất nhiều học sinh ra vào nên ngay khi xe của Hoắc Cảnh Hiên dừng ở cổng trường đã có rất nhiều người đứng lại ngó nghiêng.



Bình thường Hoắc Cảnh Hiên cũng được tính là nổi tiếng nhất trường, bây giờ cậu lại công khai đưa một cô gái đến trường, lại còn rất thân mật khiến mọi người đều kinh ngạc.

Hoắc Cảnh Thanh vừa xuống xe đã chạy ngay đến bên cạnh kéo chặt cánh tay Hoắc Cảnh Hiền.

Hoắc Cảnh Hiên không nói gì, hai tay đút túi,

vẻ mặt lãnh đạm.

Mà hành động của cô lại khiến một nhóm người đang hóng hớt phải bàn tán xôn xao.

"Chu cha, cô gái đó... cô gái đó thực sự năm lấy cánh tay của Hoắc Cảnh Hiên kìa, tôi có nhìn lầm không vậy?”

"Hâm mộ ghê – Cô gái đó liệu có phải là bạn gái của Hoắc Cảnh Hiên không!"

"Nhìn ngây thơ như vậy chắc chắn là học sinh cấp ba, bây giờ toàn là học sinh cấp ba công khai đến đây quyến rũ cậu Hoắc, chậc chậc, đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong."

Xung quanh phần lớn đều là con gái, bởi vì thân thể của Hoắc Cảnh Hiền không phải dạng vừa nên những cô gái đó đều túm năm tụm ba nhỏ giọng thì thầm, giọng điệu rất khó chịu.

“Thẩm Vân, đó không phải là cái anh Hoắc Cảnh Hiên luôn bắt nạt cậu sao?" Phương Mục cũng cùng Thẩm Vân đứng trong đám người, kéo Thẩm Vân nói nhỏ: “Bây giờ anh ta lại còn đưa bạn gái đến trường.

Phương Mục không có ấn tượng gì với Hoắc Cảnh Hiên, phần lớn là vì ở trường Hoắc Cảnh Hiện luôn bắt nạt Thảm Vân, lại còn hay ức hϊếp Thẩm Vân nữa.

“Ừ.” Thẩm Vân không nói gì, dù sao cậu ta có bạn gái hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Hoặc Cảnh Hiên liếc nhìn đám người, trong nháy mắt liền nhìn thấy Thẩm Vân đang đứng cùng Phương Mục.

Nhìn thấy Thẩm Vân, Hoắc Cảnh Hiện cả người cứng đờ, nhưng rất nhanh cũng phản ứng lai.

“Anh, khi nào thì lớp học của anh bắt đầu?” Hoắc Cảnh Thanh lôi kéo Hoắc Cảnh Hiện đi dạo trong khuôn viên trường, dọc đường có rất nhiều người không ngừng nhìn họ.

“Hai giờ chiều." Hoắc Cảnh Hiên nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói.

Hoắc Cảnh Thanh "ừm" một tiếng, coi như là đáp lại Hoắc Cảnh Hiền.

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng rất gay gắt, hai anh em Hoắc Cảnh Hiên và Hoắc Cảnh Thanh đi trên con đường rợp bóng cây, trở thành cảnh tượng đẹp nhất trong khuôn viên trường.

Bởi vì Hoắc Cảnh Hiện có việc nên cậu mang theo Hoắc Cảnh Thanh vào phòng học của mình rồi rời đi, trước khi đi Hoắc Cảnh Hiên dặn dò em gái: "Ngoan ngoãn ngồi ở đây, đừng chạy lung tung, nếu lúc anh về mà không thấy em thì đừng có trách."

Biết rằng những lời đe dọa của mình đối với Hoắc Cảnh Thanh không có tác dụng gì nhưng cậu không thể không nói vài câu. “Em biết rồi, em không chạy lung tung đâu mà lo. Hoặc Cảnh Thanh nói.

Hoặc Cảnh Hiên thật sự không yên tâm lắm, đôi mày nhưởng lên, tiện tay túm lấy một cậu trai gần đó.

“Có... Có chuyện gì sao?” Cậu trai kia lắp bắp kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, hình như mình không hề chọc tức vị thiếu gia này mà!

“Cậu giúp tôi trông nó, từ giờ đến lúc tôi quay lại đừng để nó đi đâu.” Nói xong không đợi cậu bạn trả lời đã rời đi.

Hoắc Cảnh Thanh làm mặt quỷ sau lưng anh mình, cứ thế đi ra ngoài không thèm nhìn cậu bạn kia. Nhưng khi cô vừa đi tới cửa, cậu bạn đó đã nhanh chân bước đến chặn cô lại.

Hoắc Cảnh Thanh kìm nén cơn tức giận, mỉm cười ngọt ngào: "Có chuyện gì sao?"



Trong lớp giờ chỉ còn vài người nhưng đều tụ

lại sau lưng bọn họ xem kịch.

Chàng trai không dám thả lỏng với cô gái trước mặt.

“Ừm thì... Vừa rồi cậu Hoắc nói bạn không thể đi ra ngoài, bảo... bảo tôi không để bạn ra ngoài. Cậu bạn ngượng ngùng nói lí nhí.

Hoặc Cảnh Thanh mỉm cười nhìn người con trai trước mặt, thấy anh ta đeo một cặp kính, làn da ngăm đen nhưng trông rất khỏe mạnh, ăn mặc rất bình thường, trên tay còn cầm một cuốn sách. Có lẽ vì nói chuyện với Hoắc Cảnh Thanh nên mặt cậu bạn hơi đỏ.

“Được, vậy tôi sẽ không ra ngoài." Hoắc Cảnh Thanh nói, cô thật sự không có đi ra ngoài, mà là đi tới chỗ trống ở hàng ghế đầu, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Nhìn thấy cô làm như vậy, cậu bạn cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống một chỗ cách Hoắc Cảnh Thanh không xa.

Thật sự là rất nhàm chán, Hoắc Cảnh Thanh một tay chống cằm, một tay gõ nhịp xuống mặt bàn.

Một lúc sau, Hoắc Cảnh Thanh đảo mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Quay đầu nhìn cậu bạn, cậu bạn cũng chú ý tới ánh mắt của cô liền đỡ gọng kính ngẩng đầu lên.

“Tôi hơi khát, anh giúp tôi mua một chai nước được không?” Cô dò hỏi, chớp chớp mắt nhìn cậu.

Cậu bạn nhìn thấy cô mặt lại đỏ bừng. "Được... vậy bạn... đợi tôi, tôi sẽ mua về

ngay."

Cậu bạn nói xong liền chạy ra ngoài. Hoặc Cảnh Thanh ngồi thêm vài phút, sau khi chắc chắn rằng cậu bạn kia sẽ không quay lại mới chậm rãi đi ra khỏi phòng học.

Trường học rất lớn, Hoắc Cảnh Thanh có chút bối rối không biết phương hướng.

Vốn định hỏi những người xung quanh nhưng thấy hai người đó đều nhìn cô với ánh mắt thiếu thiện cảm nên Hoắc Cảnh Thanh cũng không hỏi nữa.

Thế là cô tự mình đi vòng quanh.

Đi được một lúc, Hoắc Cảnh Thanh không biết mình đang ở đâu, muốn gọi điện cho Hoắc Cảnh Hiện nhưng sở túi tìm không thấy điện thoại di động đầu, lúc này mới nhớ ra điện thoại di động

của mình ở trong xe của Hoắc Cảnh Hiến mất rồi. Sau khi Hoắc Cảnh Thanh đi hết con đường dài rợp bóng cây, cô nhìn thấy cuối đường có một cái hồ nước nhỏ, ở giữa còn có một hòn non bộ.

Hiện tại đương mùa sen nở, sen trong hồ thực sự rất đẹp.

"Đẹp quá!” Hoắc Cảnh Thanh ngồi xuống ngắm hoa sen.

Bên bờ ao có mấy viên đá nhỏ, Hoắc Cảnh Thanh tiện tay nhặt một viên ném xuống mặt hồ.

Ném một hồi Hoắc Cảnh Thanh cảm thấy có chút buồn chán nên nhặt một hòn đá nhỏ ném về phía sau non bộ.

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »