Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
28 tuổi Kha Dụ Phân cho là mình đang 18 tuổi: Dear người đã quên giả bộ nhân phẩm và học vấn vô cùng ưu tú, bản thân hiếu thuận khôn khéo, Sự thật chứng minh cô chỉ có biểu hiện hoàn mỹ tuy nhiên thật …
Xem Thêm

Khi đó cô có ý đồ dùng hai tay che giấu chính mình, anh đã nhanh nhẹn ngăn lại, tiếp tục không kiêng nể gì nhìn kỹ....

“...Bạch Thư Duy....Đèn...” Cô cầu anh tắt đèn, để cho bóng tối che chắn cho cô.

Bạch Thư Duy như không nghe thấy. Thời điểm này ai còn quản có không liên quan đến đèn hay không?

Anh tiếp tục nhìn cô, ánh mắt thâm trầm kia nhìn qua mỗi một tấc da thịt của cô. Tiếp theo, anh bắt đầu đυ.ng chạm co, thậm chí hôn môi cô....lấy phương thức cô chưa từng tưởng tượng qua.

Thân thể dần dần nóng lên, cô cảm giác được sức nặng của anh....Du͙© vọиɠ, rung động mà bất lưc, mang theo tiếng rêи ɾỉ kiều mỹ, không thể ngăn chặn từ trong miệng cô bật ra, ngoài ý muốn cổ vũ anh tiếp tục muốn làm gì thì làm với cô.

Anh trêu chọc bất lực của cô, lưu lại lời nói lửa nóng trên tai mẫn cảm của cô, nhát mắt, cô đau đớn chau mày, ủy khuất nhìn anh, vùng vẫy rất nhỏ.

Anh bắt lấy tay vùng vẫy của cô, anh cũng không muốn cô chịu đau, nhưng là tiến vào thì không thể tránh khỏi đau đớn, chỉ có thể mượn nụ hôn, phân tán ý lực ( ý chí và sức lực) của cô, sau đó tiến vào thân thể non mềm của cô, thân thể cô cứng ngắc, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh.

Anh vào được, cường hãn như thế tiến nhập thân thể của cô, đau đớn kia, nhắc nhở cô còn đang tại thích ứng du͙© vọиɠ của anh.

Anh đau lòng hôn lên những giọt lệ của cô, khàn giọng hỏi: “Rất đau?” Bàn tay to đi tới chỗ bọn họ tương giao, cực kỳ ôn nhu vuốt ve nụ hoa yếu ớt và mẫn cảm của cô, muốn giảm bớt đau đớn mà anh mang đến cho cô.

Vô nghĩa! Cô muốn trả lời anh như ậy, cũng cho rằng đã biết vì sao còn hỏi nhưng thốt ra khỏi miệng đều là tiếng rêи ɾỉ thẹn thùng...

Cô lúng túng, trộm dò xét anh, phát hiện anh đang nhếch miệng, dường như vì thế cảm thấy hài lòng, mà chính mình cũng dường như bở vì động tác của anh mà càng ngày càng thả lòng...

Anh bắt đầu ở trong cơ thể cô đẩy vào, mang chút ý tứ thăm dò, chậm chạp ra vào, anh muốn cô bắt kịp tần suất của anh, anh muốn cô thích ứng phương thức thân mật của bọn họ.

Cô cảm giác mình giống như nước, anh là hỏa diễm, mới bắt đầu là đối đãi ôn hòa, như là lửa nhỏ, dần dần, lửa dốt càng lớn, khiến nước lạnh là cô cháy sạch sôi trào không thôi.

Nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, anh bắt đầu tăng thêm lực đạo, một lần so với một lần tiến vào sâu hơn, thân thể hai người hoàn mỹ khảm hợp, chặt chẽ không có một khe hở.

Thâm thể trần trụi khiêu chiến du͙© vọиɠ cực hạn, nháy mắt vượt qua điểm mấu chốt, sóng triều mãnh liệt hung hăng đánh tới bọn họ, mang theo vui thích thần bí.

Dự vị nước rút xuống lượn vòng thật lâu trong thân thể . . .

Một đoạn thời gian tốt đẹp này, bọn họ kích động nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở hổn hển. Đó là cảm giác thỏa mãn, thỏa mãn nhất tốt đẹp nhất trên thế giới.

"Em có khỏe không?" Anh dùng giọng khàn khàn hỏi cô. (giờ mình để xưng hô là anh - em nha)

"Uhm." Cô thẹn thùng đáp nhẹ, thanh âm hơi hơi run sợ, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Anh yêu thương vuốt ve tấm lưng của cô, nhìn biểu tình cô có vẻ đăm chiêu, nhịn không được hỏi: "Suy nghĩ gì?"

"Chu Lập Đạt."

Người đàn ông mẫn cảm thần kinh phút chốc căng thẳng.

Có lầm hay không, giường vẫn còn nóng, mùi vị hoan ái vẫn chưa tan, người vẫn nằm ở bên cạnh anh, mà cô đã khẩn cấp nhớ đến một tên đàn ông khác?

Đang muốn chất vẫn cô gái nhỏ này, cô đã nhẹ nhàng lên tiếng, thấp giọng nói . . .

"Em rốt cuộc hiểu rõ, vì sao trước kí Chu Lập Đat muốn nắm tay em, em đã vội vã muốn bỏ tay anh ta ra, bởi vì em căn bản không thích anh ta, không thể chấp nhận sự đυ.ng chạm của anh ta, dù cho chỉ là dắt tay." Cô đánh giá trắng đen rõ ràng, thâm tình khẩn thiết nhìn lên anh: "Chỉ có thể là anh, có thể đυ.ng chạm vào cơ thể của em cũng chỉ có anh, em không có biện pháp tưởng tượng đến cảnh một người đàn ông khác đυ.ng chạm cơ thể em, quá ghê tởm, chỉ có thể là anh, cũng chỉ muốn là anh."

Vừa mới bị đả kích tự tôn đàn ông, giờ lại nhận được câu nói tráng lệ như vậy, hoàn toàn thỏa mãn.

Bạch Thư Duy nhếch miệng, đắc ý vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

"Anh từng hoài nghi là vì Trần Quang ném quả bóng rổ trúng em, mới khiến cho chúng ta một lần nữa quen biết, khi đó anh còn nghĩ, sớm biết rằng một quả bóng rổ có thể xoá sạch thái độ cự tuyệt tiếp xúc với ngừoi ngoài của em, thì lúc trước anh nên hung hăng ném 20 quả, chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều năm thanh xuân như

vậy.”

“Hứ, cư nhiên muốn đánh em! Đồ trứng thối.”

“Ai bảo trước kia em khiến anh đâu đầu như vậy, gương mặt giá lạnh đáp lại chân thành của anh.”

“Oa, hiện tại là tính nợ cũ đúng không?”

“Trở mặt nha, có mấy người có thể giống như chúng ta vậy, cùng chạy qua thời không tính nợ cũ?” Anh dương dương đắc ý nói.

“Còn nói, đều là quay lại, vì sao em bị thầy số học đánh cho thê thẩm như vậy, kết quả anh một chút xây xát đều không có, thành tích vẫn giống tốt giống như trước?”

“Anh cũng đã trả giá thật nhiều, lúc trước khi em thi xong đại học, liền vĩnh biệt sách vở, anh lại cùng chúng nó có đến bốn năm giao tình, tình nghĩa tự nhiên sâu đậm.”

“Không hiểu. Anh lôi kéo tình cảm với ai?”

“Đương nhiên là theo quốc anh và sử địa. Bốn năm đại học anh cực kỳ cố gắng và gia giáo, khiến không ít người thành công thi lên đại học, rất nhiều cha mẹ hâm mộ tiếng tăm mà đến, thân là mo0ọt danh sư có tiếng, bắt được trọng điểm, khả năng đoán đề của anh cũng rất cao, thành tích sừng sững là chuyện đương nhiên.”

“Thì ra là thế.”

“Ukm, thì ra là thế, Trần Quang Tông đích thực bị oan, tất cả mọi người tưởng rằng anh ta đánh em ngu dốt rồi.” Hiện tại ngẫm lại, anh nên phát giác cô có chút là lạ, thì sẽ cần không bất an trong lòng lâu như vậy.

Đúng, anh không nói với cô, tuy anh và cô cùng bị đè dưới sân khấu kịch, nhưng kỳ thật anh trở lại năm mười tám sớm hơn cô, cũng may mắn hơn cô một chút, ít nhất anh cũng không bị cầu, mà thời điểm sáng sớm tỉnh lại ở nhà, còn bị mẹ làm cho hoảng sợ.

“Em mơi không ngu ngốc, em chỉ là… Lâu lắm không học bài, quên rồi. Anh cười em, lại có thể cười em!” Cô nhẹ nhàng đánh anh.

“Được được được, không cười em, vậy hôn thì có thể chứ?” Dứt lời, anh liền trộm hương trên miệng cô.

Mãi đến bình minh, bọn họ nói quá nhiều chuyện, tán gẫu rất nhiều chuyện trước kia, cho dù buồn ngủ, nhưng lại muốn ngừng mà không được. Hơn nữa nghĩ đến kỳ tích phát sinh trên người bọn họ, đều cảm thấy bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).

“Ài, chúng ta kết hôn có được hay không? Anh gả cho em.” Cô nhiệt tình cầu hôn.

Bạch Thư Duy không biết nên khóc hay cười. “Thật có lỗi nha, Kha Dụ Phân tiểu thư, tôi không thể gả cho em.”

“Vì sao?” Cô cực kỳ thất vọng.

“Bởi vì anh chỉ có thể lấy em. Là em phải gả cho anh, làm rõ ràng có được hay không?” Bắn mũi thon của cô một cái.

Cô đánh mạnh cái mũi, nhưng tâm tình rất tốt, cười hì hì nói: “Được, em gả cho anh, anh cưới em, chúng ta kết hôn đi!”

“Được, chúng ta kết hôn đi.”

Nghe được anh nhận lời, cô vui vẻ giang hai cánh tay ôm anh, nhưng một giây sau ngã vào giấc mơ, mang theo ý cười thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

“Ài, không phải đã 28 tuổi rồi sao, như thế nào lại vẫn giống trẻ con?” Anh sủng nịnh ôm cô thật chặt.

Kha Dụ Phân không phải nói đùa, cô thật sự muốn kết hôn với Bạch Thư Duy.

Để ngày nghỉ đông nào đó, cô thừa dịp ăn sáng, nhắc tới chuyện này với mẹ…Trần Lệ Linh vừa mới phết phomai lên bánh mì, đang chuẩn bị đưa vào trong miệng, nghe thấy nói lời này của con gái, sợ tới mức trượt tay, bánh mì “Đông” một tiếng rớt xuống trên bàn cơm.

Thêm Bình Luận