Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
28 tuổi Kha Dụ Phân cho là mình đang 18 tuổi: Dear người đã quên giả bộ nhân phẩm và học vấn vô cùng ưu tú, bản thân hiếu thuận khôn khéo, Sự thật chứng minh cô chỉ có biểu hiện hoàn mỹ tuy nhiên thật …
Xem Thêm

Ngay lúc đó Bạch Thư Duy ước gì phòng học piano càng xa càng tốt, tốt nhất là nên xa tới chân trời góc biển, như vậy anh có thể bất chấp tất cả chở cô về phía trước, duy trì không gian ngọt ngào giữa hai người như thế này.

Hy vọng dù gì cũng chỉ là hy vọng, dù chân trời góc biển, trái đất thì hình tròn, luôn luôn có điểm cuối.

Lúc đến lầu dưới lớp học piano thì cô đã muộn 10phút, đối với việc thầy giáo tự mình chỉ dạy cho cô hơi một tý là lấy piano ra mà nói thì đây là tổn thất không nhỏ.

"Mau vào đi "

"Ừ, cám ơn." Kha Dụ Phân cầm túi sách và bản nhạc vội vàng xuống xe chuẩn bị lên lầu, nhưng mới chạy mấy bước cô lại ngừng lại, xoay người nhìn Bạch Thư Duy.

Cô lấy hết tất cả sức lực níu chặt lấy bóng dáng của anh, bộ dáng thanh xuân của anh vô cùng đẹp trai, rõ ràng khắc sâu trong đôi mắt của cô. Vì đưa cô đến chỗ học piano, anh đạp xe nhanh đến mức người đầy mồ hôi, quần áo trên người đều ướt đẫm, mà cảnh tượng đó trong mắt Kha Dụ Phân giống như một bức tranh tuyệt đẹp, trong bức tranh là anh đối với cô chân, thiện, mỹ. (*chân = thật, thiện = lương thiện, mỹ = đẹp)

Cô sao vậy, đã trễ rồi không phải sao? "Còn không mau vào đi." Bạch Thư Duy thúc giục.

Kha Dụ Phân cười, nhìn anh đang ngồi trên xe đạp nở một nụ cười thật ngọt ngào, đôi mắt tỏa sáng làm anh nhìn thấy phải mất hồn, hoảng hốt.

Không tránh được bị mắng, dù sao thời gian của thầy giáo cũng vô cùng quý báu, trễ một phút cũng không được. Quả nhiên, mới vừa vào phòng học, Kha Dụ Phân ngoan ngoãn bị thầy giáo khiển trách, ngoan ngoãn ngồi trước dương cầm học.

Trước kia, gánh vác kỳ vọng vô hạn của mẹ về piano làm cô cảm thấy nặng nề, giống như có một luồng khí vô hình đè ép cô làm cho cô không thể nào thở được. Nhưng hôm nay Kha Dụ Phân cảm thấy rất yên tĩnh và ấm áp nên đánh đàn cũng nhẹ nhàng, thoải mái đi rất nhiều.

Đồng thời nghĩ đến Bạch Thư Duy, cô tự nhiên hiểu ra thì ra trong lòng có người, sẽ yên tĩnh và tốt đẹp như vậy.

Thời gian an tĩnh nhưng không ngừng tiến lên phía trước, không ngừng trôi qua. . . . . .

28 tuổi thì trí nhớ đã bắt đầu lão hóa nhưng Kha Dụ Phân trở lại quá khứ, đang chuẩn bị tham gia thi đại học, tất nhiên phải học lại những gì của 10 năm trước đó, nhồi nhét tất cả vào trong đầu cô.

Thức trắng đêm đèn sách, đến rạng sáng vừa đói vừa mệt, mặc dù buồn ngủ nhưng chỉ cần nhớ tới Bạch Thư Duy thì lòng của cô lại ấm lên.

Cô nghĩ nếu thiếu ngủ có thể trả hết cái giá được làm lại cuộc đời thì cô cam tâm tình nguyện thiếu ngủ.

Không bao lâu, cô gối đầu trên sách vở ngủ thϊếp đi, miệng hơi cười cười tiến vào giấc mộng đẹp. . . . . .

Máy đánh nhịp bị hư. Giữa trưa ngày thứ bảy, Kha Dụ Phân chạy thẳng đến cửa hàng nhạc cụ mua một máy đánh nhịp mới, thuận tiện đốt một đống tiền chọn mấy quyển sách tham khảo tổng hợp đề thi của mấy năm qua, chuẩn bị về nhà cố gắng học tập.

Cô nỗ lực như vậy có hai nguyên nhân ——

Thứ nhất, không muốn ngày nào đó sự việc bại lộ, mẹ nhân cơ hội lấy thành tích trượt của cô làm nguyên nhân quy trách nhiệm lên người Bạch Thư Duy, cho nên cô phải phát hiện tất cả hành động của mẹ trước, nhanh chóng khôi phục lại tài năng để tránh những phiền toái không cần thiết.

Còn nữa, nhớ năm đó sau khi thi đại học, Bạch Thư Duy vào đại học ở phía bắc, cô lại nghe theo mẹ quyết định điền vào một trường học ở phía nam. Nhưng lần này làm lại từ đầu, cô không muốn có khoảng cách với Bạch Thư Duy nữa, cô muốn học cùng trường đại học với anh!

Mắt thấy ngày thi đại học càng đến gần, để bảo đảm kết quả như nguyện vọng của mình, cô phải dùng cách nhanh nhất kéo lại thực lực tích góp lâu ngày, kéo điểm số cao lên, đến lúc đó việc điền vào bảng nguyện vọng mới có thể hoàn toàn nắm chắc.

Chọn được kha khá, đang chuẩn bị đến quầy trả tiền thì Kha Dụ Phân thính tai ngoài ý muốn nghe được giọng nói của Bạch Thư Duy, cái giọng nói dịu dàng kia.

"Tổ Nhi, được rồi, đừng khóc." Người con trai nhẹ giọng dụ dỗ.

"Bạch Thư Duy, em chán ghét anh." Giọng nữ vốn đáng yêu, mềm mại nhưng vì khóc nên giọng nói như đang thì thầm.

Thật sự là anh? !

Vậy Tổ Nhi đang giận trách và ghét Bạch Thư Duy, vả lại giọng nói còn hơi ngây thơ là ai?

Một vị chua lan tràn trong lòng Kha Dụ Phân, tư vị này làm cô khó chịu, hơn nữa nghe tiếp thấy Thư Duy còn kiên nhẫn dụ dỗ đối phương, cô. . . . . . Lại càng khó chịu!

Cô giống như cô vợ đang ôm bình dấm chua, không nhịn được muốn nhìn lén, rốt cuộc là cô bé nào thần thông quảng đại như vậy, có thể khiến Bạch Thư Duy tìm mọi cách dụ dỗ như vậy.

"Em xem, anh chơi với em không tốt sao? Thật là làm cho anh đau lòng." Trong giọng cảm thán của Bạch Thư Duy còn cất giấu ý cười.

Kha Dụ Phân theo tiếng nói đi đến, núp nửa người sau giá sách, len lén thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thư Duy cao lớn đang đưa lưng về phía cô, hơi khom người nói chuyện với người nào đó, vả lại trong giọng nói không che giấu được cưng chiều với người đó.

Cô không thấy người kia, nhưng chỉ nhìn thấy bộ dạng lấy lòng bằng mọi cách của anh cũng đủ để lòng cô chua xót rồi.

Cô chưa bao giờ biết, Bạch Thư Duy là một người có tình yêu bao la như vậy, có thể đồng thời đối tốt với cô và cô gái khác, cô vẫn còn cho rằng anh đối với cô có khác biệt, không ngờ chẳng qua là bản thân cô đơn phương.

Kha Dụ Phân đang lâm vào hố sâu cảm xúc, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại phía sau.

"Nếu không em nói, em muốn anh thế nào?" Bạch Thư Duy lấy lòng vô cùng hèn mọn.

"Em không muốn mua bút màu, em không thích vẽ, em muốn mua súng nước, anh dẫn em đến công viên chơi bắn súng nước, em sẽ tha thứ cho anh." Trần Diệu Tổ 5 tuổi vô cùng kiên định nói.

Bạch Thư Duy tức giận nhìn tiểu quỷ Trần Diệu Tổ, rốt cuộc cuối cùng cũng đầu hàng thỏa hiệp "Được, bây giờ đi mua súng nước, rồi anh dẫn em đến công viên múc nước chơi súng nước, vậy được chưa?"

"Bế em… Chân em rất đau." Tính xấu lại phát tán.

Bạch Thư Duy cong người xuống, ôm lấy tiểu quỷ Trần Diệu Tổ gần năm tuổi rất khó dây dưa——

". . . . . . Đây? Hả? !" Kha Dụ Phân kinh ngạc nhìn Bạch Thư Duy cúi xuống ôm lấy . . . . . . Cô bé nhỏ? !

Đột nhiên có tiếng nói kinh ngạc, Bạch Thư Duy theo bản năng xoay người lại, không ngờ gặp được Kha Dụ Phân, nhưng anh chỉ sửng sốt một lát rồi nở nụ cười, ôm cô bé nhỏ bước chân đi nhanh đến.

"Làm sao cậu biết ở chỗ này?"

". . . . . . Ra ngoài mua máy đánh nhịp, thuận tiện chọn mấy quyển sách tham khảo." Cô kín đáo nhìn cô gái nhỏ "Cô bé là?"

"Em gái của Trần Quang Tông, gọi là Trần Diệu Tổ. Tổ Nhi, đây là chị Dụ Phân, cũng là bạn học của anh trai của em."

"Em ghét Trần Quang Tông, em thật sự vô cùng ghét Trần Quang Tông, em không muốn làm em gái của Trần Quang Tông, em muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với Trần Quang Tông." Cô gái nhỏ tức giận bất bình tuyên bố công khai.

A di đà Phật, thì ra chỉ là cô bé nhỏ, cô còn tưởng anh dẫn nữ sinh khác ra ngoài dạo phố !

Nghĩ đến bản thân mới vừa ghen tức suy nghĩ lung tung, Kha Dụ Phân không nhịn được lắc đầu, tự mình đánh trống lảng cười bản thân quá đa nghi.

"Thế nào?" Bạch Thư Duy không hiểu nhìn cô.

Cô lại lắc đầu, cười không trả lời, ngược lại hỏi "Nhưng Trần Quang Tông đâu?"

"Anh ấy đi hẹn hò, cho nên vứt bỏ em, anh và anh ấy cấu kết với nhau làm việc xấu." Cô gái nhỏ đưa ngón tay chỉ ngay trước mũi Bạch Thư Duy, bất mãn nói.

"Ai ai ai, anh cũng đã nói dẫn em đi mua súng nước chơi, em còn không tính toán tha thứ cho anh sao?" Bạch Thư Duy trêu chọc cô bé.

"Em quyết định, em muốn ở chung một chỗ với chị này, vì anh và Trần Quang Tông đều là những nam sinh hư." Bé giãy dụa cơ thể nhỏ bé tròn vo, ép Bạch Thư Duy không thể không thả bé xuống.

Thêm Bình Luận