Yêu Phải Tiểu Thư 0 Điểm

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
28 tuổi Kha Dụ Phân cho là mình đang 18 tuổi: Dear người đã quên giả bộ nhân phẩm và học vấn vô cùng ưu tú, bản thân hiếu thuận khôn khéo, Sự thật chứng minh cô chỉ có biểu hiện hoàn mỹ tuy nhiên thật …
Xem Thêm

"Cậu nhất định vì vừa học bài mới, vừa ôn bài cũ nên mới bị lộn như vậy." Anh không hề nghĩ ngợi, đưa tay ngắt mũi của cô. Hành động thân mật bất thình lình như vậy khiến nhịp tim của Kha Dụ Phân tăng nhanh, cả người nóng lên "Ha ha ha, đúng, đúng." Hồi hộp lại xấu hổ nên mở miệng cười trừ.

Thừa dịp Bạch Thư Duy giúp cô xem đề khác, cô quay đầu sang hướng khác há miệng thật to hít vô.

Nguy hiểm thật, anh không có phát hiện chỗ nào kỳ quái gì chứ?

Kha Dụ Phân không dám tưởng tượng, nếu anh phát hiện cô thật ra đã 28 tuổi và đến từ 20 năm sau, nhất định sẽ xem cô như quái vật.

Nhưng. . . . . . Anh nhéo lỗ mũi cô là có ý gì?

Trêu chọc cô? Suy diễn này làm cho mặt cô càng đỏ hơn.

"Này, đề này chỉ là khái niệm khái niệm. . . . . ."

Nghe tiếng của anh, cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, ngoan ngoãn quay lại nghe anh giảng bài, có mấy lần anh nói quá nhanh, cô theo không kịp vội vàng kêu lên "Chậm một chút, tớ chưa viết xong."

Anh chậm lại, đợi cô đuổi theo.

Trong lúc chờ đợi, anh hơi nghiêng mặt len lén nhìn cô ——

Cô vẫn xinh đẹp như vậy. . . . . . Không, cô so với lúc mười tuổi còn xinh đẹp hơn.

Kha Dụ Phân lúc 10 tuổi chải tóc công chúa, mặc áo đầm trắng như tuyết, dưới chân là giày da trắng đắt tiền. Khi đó anh đã cảm thấy cô giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Bây giờ cho dù mọi người đều mặc đồng phục học sinh cấp hai như nhau, nhưng vầng quang của cô cũng không hề giảm. Ở trong mắt anh, cô vẫn là người làm cho người khác muốn che chở, thương yêu như công chúa. Anh cảm thấy cô sinh ra đã là công chúa

Kha Dụ Phân cầm bút, chữ viết đẹp đẽ của cô múa lượn trên trang vở trắng tinh, rõ ràng cũng chỉ là những chữ số cứng ngắt, nhưng trong mắt Bạch Thư Duy thì những chữ cô viết không phải là công thức số học mà là những dòng thư tình lãng mạn, không khí giữa bọn họ lúc này vô cùng mập mờ.

Bạch Thư Duy mê man suy nghĩ một mình.

Đối với Kha Dụ Phân bên cạnh mà nói, anh nghiễm nhiên giống như là một lò lửa lớn, nhiệt năng cuồn cuộn không ngừng phóng đến cô, dạy mà làm cả người cô nóng bừng, nhiệt độ trên mặt không hề giảm xuống.

Rõ ràng lời anh nói đều là khái niệm số học khô khan, nhưng bị giọng nói dễ nghe của anh gọt giũa qua thì tuyệt vời như những bản nhạc vậy. Kha Dụ Phân nghe như sat rượu, làm cho tốc độ viết không theo kịp lời anh nói.

Thời gian giữa hai người bọn họ từ từ trôi qua, sắc trời cũng dần dần tối.

"Tốt lắm, đã hiểu hết rồi chứ? Tối về cậu lấy ra học lại một lần nưuã, ngày mai sẽ không sợ bộ đề thi của thầy giáo số học."

Kha Dụ Phân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ "Trời đã tối rồi."

"Thu dọn đồ rồi về nhà thôi." Anh đè xuống cảm xúc không nỡ ở trong lòng.

Đột nhiên Kha Dụ Phân quát to "A ——".

"Sao vậy?"

"Tớ… Tớ hôm nay phải học Piano!" Cô nhìn đồng hồ đeo trên tay, vẻ mặt lo lắng "Thảm rồi, chỉ còn 10 phút, muốn tới cũng không kịp nưuã."

Nếu để cho mẹ biết cô bỏ buổi học Piano đắt tiền, cô cho dù có mười cái mạng cũng chết không đủ. Cô vội vàng dọn dẹp sách vở, lúc này còn quản cái gì mà phong cách thục nữ, chạy nhanh thôi.

"Kha Dụ Phân ——"

"Thật xin lỗi, tớ đi trước, cám ơn cậu nhé!" Không để ý lưu luyến không rời trong lòng, cô phất tay với anh rồi xoay người chạy như điên.

Còn chưa đến 10 phút là đến giờ học. . . . . . Trong lòng Bạch Thư Duy bỗng có một cái ý niệm, một giây sau anh cũng nhanh chóng thu dọn sách vở, đi xuống bậc thang khác, chạy về phía chỗ đậu xe đạp.

Trong lúc Kha Dụ Phân chạy như điên thở không ra hơi, ‘Kít’ tiếng phanh xe đạp thắng ngay bên cạnh cô.

"Lên đi, tớ chở cậu đến chỗ học Piano."

Giống như bị sét đánh, Kha Dụ Phân sững sờ nhìn Bạch Thư Duy. Cô không nghe lầm chứ, anh muốn đưa cô đến chỗ học Piano? !

"Đã trễ rồi, chờ xe buýt sẽ không kịp, cậu chạy bộ sẽ không nhanh bằng tớ chạy xe. Lên xe." Anh hất cằm, thúc giục cô.

". . . . . . Ừ, được." Nhưng. . . . . . Hỏng bét, cô chưa từng ngồi xe đạp. Nhìn hồi lâu, trừ yên xe dưới mông Bạch Thư Duy, cả chiếc xe đạp không tìm được nơi thứ hai có thể chứa được cô.

"Chịu khó một chút, ngồi trên xà ngang."

"Gì? !" Cô, cô có thể không? Sẽ không rớt xuống chứ? Cô thoáng qua nghi ngờ.

Còn chưa kịp đặt câu hỏi, cô đã bị Bạch Thư Duy kéo lại, nửa ôm nửa ngồi ở xà ngang phía trước xe đạp, hai tay đặt lên tay cầm chuẩn bị đạp

"Nắm chặt." Bạch Thư Duy nói bên tai cô, một giây cũng không có ngừng lại, đạp xe vụt ra ngoài.

Kha Dụ Phân thiếu chút nữa hét lên tiếng. Cô chưa từng đi xe đạp, đây cũng là lần đầu tiên cô ngồi xe đạp, mà còn dùng cách thức xấu hổ này thể nghiệm, cả người cô dường như cũng lọt hẳn vào người Bạch Thư Duy, điều này làm mặt cô đỏ rần cả lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

Nhớ lại hình ảnh những cặp tình nhân khác, người con trai lái xe đạp, cô gái ngồi im lặng, giống như con chim nhỏ núp trong ngực của người con trai. Lúc ấy cảm giác thật sự không thể tin được, vì đối với cô mà nói đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra cho chính bản thân mình, đừng nói là mẹ cô dạy.

Cho nên, cô chỉ có thể len lén ảo tưởng ở trong lòng, ảo tưởng nếu như có một ngày, ngồi ở chỗ kia là mình thì thật tốt.

Bây giờ thấy những đốt ngón tay của Bạch Thư Duy, cô không nhịn được âm thầm nghĩ……

Đây có coi như là mộng đẹp trở thành hiện thực không? Kha Dụ Phân cắn môi, như một đứa ngốc len lén cười.

Ngồi trên xà ngang xe đạp, mặc dù Kha Dụ Phân không quen, lúc bắt đầu còn hơi sợ nhưng khi được gió thổi sảng khoái làm cô nhớ tới cảm giác lần đầu tiên chơi xích đu trong trí nhớ, cô đã không nhịn được cười.

Nghe tiếng cười sảng khoái của cô, Bạch Thư Duy ở sau lưng tò mò hỏi "Cười cái gì?"

"Nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Cậu giúp tớ đẩy xích đu, bay lên, gió lùa vào thật mát." Mà lúc đó cũng vì có anh làm bạn, nên lần đầu tiên cô không có cảm giác cô đơn.

Bạch Thư Duy nghe vậy thì trong lòng hơi kích động ——

Thì ra cô còn nhớ, thì ra cuộc gặp gỡ giữa hai người đó, đối với cô mà nói cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, nếu không cô sẽ không cất giữ trong ký ức. Cho nên, không phải chỉ có một mình anh còn hoài niệm ngày đó.

Đột nhiên, một con chó từ đầu hẻm chạy ra, Bạch Thư Duy nhanh chóng xử lý gọn gàng, một tay ổn định xe đạp, một tay ôm lấy Kha Dụ Phân để bảo vệ an toàn cho cô.

Vốn thanh ngang ở giữa khéo léo ngăn cách hai người, bởi vì thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà khoảng cách này biến mất trong nháy mắt. Lưng của cô dán vào l*иg ngực của anh, đồng phục thật mỏng căn bản không ngăn được nhiệt độ cơ thể của hai người.

Biết rõ đây không phải là lần đầu tiên anh ôm eo cô, nhưng cảm giác run rẩy vẫn mãnh liệt như vậy, không khí ám muội tràn ngập giữa hai người, kèm theo mùi thơm trên người cô khıêυ khí©h ý chí của anh.

"Không sao chứ?" Giọng nói có vẻ đè nén.

". . . . . . Không sao." Cô xấu hổ lắc đầu.

Về phần kẻ gây họa, chó con trừng to mắt vô tội nhìn hai bọn họ.

"Chó con, nhanh lên đi về nhà đi, ở ngoài đường cái rất nguy hiểm." Cô cúi đầu nhìn chó con nói, trong lòng lại cảm kích vì chó con bỗng nhiên xông ra ngoài.

Nếu không phải nó thì sao cô có thể có việc ngoài ý muốn tốt như vậy chứ?

. . . . . . Aizzz Kha Dụ Phân, mày thật xấu xa, không biết dè dặt chút nào!

Buông tay khỏi eo của cô mà vẫn còn lưu luyến, Bạch Thư Duy tiếp tục động tác lái xe như lúc đầu. Anh cúi đầu hỏi cô nơi học piano, cô chỉ đường cho anh đi.

Thêm Bình Luận