"Bạch Thư Duy, cậu bị điên hả?" Trần Quang Tông ngồi ở bên tay trái không nhịn được kinh ngạc nhìn anh.
Bạch Thư Duy không nói câu nào mà chỉ cười, không ngừng cười. Vì tâm tình này vui hơn so với ném vào rổ ghi được ba điểm, so trúng vé số giải nhất, so với được giải nhất trong cuộc thi nhiều. Anh vui, anh rất vui, anh thật sự vui!
Anh nhớ lại. . . . . . Nhớ lại cô cắn từng miếng nhỏ chocolate anh cho, giống như ăn hết nhiệt huyết chân thành chan chứa của anh.
Cô cuối cùng đã không còn cự tuyệt nữa anh, quá tuyệt vời!
Anh cảm thấy Kha Dụ Phân giống như một khúc nhặc đang chơi bỗng ngưng bặt, đột ngột cắt đứt ở mùa hè năm mười tuổi kia, cắt đứt ngay cái ngày mưa dưới cái cầu trượt năm đó. Những năm này, anh vẫn muốn khúc nhạc đó được cất lên lần nữa, nhưng cô luôn né tránh, coi thường anh, làm anh có cảm giác rất mất mác.
Anh đã từng xem xét lại bản thân, hoài nghi mình giống như động vật nhỏ, vừa mở mắt thấy ai là sẽ lệ thuộc vào người đó, mà Kha Dụ Phân là bạn bè ngang tuổi với anh, vì vậy anh mới vô cùng quan tâm và chấp nhất như vậy.
Có lẽ có nhưng đây nhất định chỉ là một phần nhỏ, anh biết mình đối cô tuyệt đối không chỉ là cảm giác lệ thuộc nông cạn đó mà thôi. Bởi vì, sớm không biết từ lúc nào mà đầu của anh, suy nghĩ của anh đều là Kha Dụ Phân.
Đó là một loại yêu thương, yêu thương đối với người khác phái. Anh thầm mến cô, yêu đơn phương người bạn cùng lớp, Kha Dụ Phân, luôn nói những lời khô khan, gò bó không thú vị. Cô là như vậy, nhưng không hiểu vì sao mà lại hấp dẫn anh.
Vì rất vui nên Bạch Thư Duy đến lớp xong hận không thể làm cho tiếng chuông tan học vang lên nhanh lên một chút, anh sẽ chạy như bay đến bên cô.
Giống như Bạch Thư Duy, Kha Dụ Phân ở phòng y tế cũng vô cùng kích động , từ sau khi anh rời đi.
Mùa hè năm mười tuổi đó, sau khi kết thúc khúc nhạc hoang đường sai nhịp, cô và anh chưa từng có một khoảnh khắc nào tốt đẹp như lúc nãy.
Không phải lỗi của anh, là cô, là vì cô tuân thủ cam kết đối với mẹ, một lần rồi lại một lần đẩy chân thành của anh ra, vô duyên vô cớ bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy, để lại nhiều tiếc nuối như vậy.
Quá nhiều, thật sự là quá nhiều, từ 10 tuổi đến năm 28 tuổi, cô đã lãng phí toàn bộ thời gian mười tám năm! Chỉ mới nghĩ đã tê dại da đầu, dù sao con người khi còn sống làm gì có bao nhiêu cái mười tám năm để có thể tiêu xài hoang phí như vậy chứ?
Cô không được, không được lại tiếp tục làm một đứa ngốc hèn yếu nữa, lần này, cô muốn nắm bắt lại bản thân mình.
Cô không biết mình có thể ở nơi này bao lâu, có lẽ ngủ một giấc thì hồn sẽ về lại năm cô 28 tuổi, thế nhưng không thể ngăn lại ý niệm mãnh liệt của cô lúc này.
Đây là cơ hội ông trời cho cô.
Kha Dụ Phân… Kha Dụ Phân, mày đừng lãng phí vô ích nữa, nếu không thì mày hãy cắn lưỡi tự sát đi.
Đôi mắt nước có một thời gian thật dài luôn u ám, hiện tại lóe sáng như được châm ngòi chiến đấu mãnh liệt………
Ngày đầu tiên trở lại quá khứ, Kha Dụ Phân không ăn bữa ăn tối, không tắm, nói mệt mỏi nên muốn ngủ rồi trốn vào phòng của mình.
Có thể vì sắc mặt cô thật sự xanh xao nên mẹ cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò dì giúp việc hỏi xem cô có muốn dùng chút canh nóng hay điểm tâm tối hay không.
Không cần, cô không đói bụng, vả lại, buổi chiều cô ăn rồi. Bạch Thư Duy cho cô ăn chocolate.
Tư vị ấm áp này làm cho dạ dày trống không cả một buổi chiều của cô cũng cảm nhận được sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Sau khi dì giúp việc rời đi, cô nằm trên giường, lẳng lặng hồi tưởng mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, vẫn cảm thấy không thể tượng tưởng được.
Nếu cô chạy xuống nói với mẹ là cô đã xuyên từ hiện đại về đây, mẹ nhất định sẽ tóm cô đi khám ở khoa tâm thần. Kha Dụ Phân suy nghĩ ranh mãnh.
Cô lật người nằm lỳ ở trên giường, giống như con mèo nhỏ lười biếng, sau đó cô để cho bóng dáng Bạch Thư Duy xuất hiện khắp nơi trong đầu cô, tưởng tượng vô hạn, động lòng không dứt, khẽ nhếch miệng cười. Đã lâu cô chưa từng trôi qua khoảnh khắc vui vẻ như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, cô cứ như vậy mà mơ mơ màng màng ngủ.
Thật sự quá mệt mỏi, chạy trốn đào hôn, còn có cảm xúc liên tục bay tận mây xanh. Cảm xúc của cô đã bị đè nén quá lâu làm cho cô hao tổn rất nhiều sức lực, đã đến lúc phải nghỉ ngơi.
Đêm nay cô ngủ ngon hơn những đêm khác.
Hôm sau, đồng hồ báo thức vẫn reo đều đặn, Kha Dụ Phân nằm ráng đến giây cuối cùng mới rời giường, mặt mũi tươi tỉnh, tinh thần phấn chấn bước xuống giường, chỉ muốn giơ tay ra đón ngày mới tốt lành.
Cô đánh răng rửa mặt, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng. Khi cả người cô trần trụi đứng ở trước gương trong phòng tắm, Kha Dụ Phân hai mươi tám tuổi đang nhìn Kha Dụ Phân mười tám tuổi trong gương.
Sờ sờ mặt, đây là dung nhan mười tám tuổi! Xoa bóp bộ ngực, đây là khối non mềm mười tám tuổi! Vỗ vỗ chân dài, đây là đôi chân mảnh khảnh mười tám tuổi.
"Thật xin lỗi." Cô soi gương nói "Trước kia là tôi không quý trọng, bây giờ tôi sẽ nắm chặt mỗi một phút mỗi một giây." Quyết sẽ không làm cho bộ dạng thanh xuân này thối nát cùng những tiếc nuối như trước kia.
Cô lau khô nước đọng trên người, mặc đồng phục vào, bước nhanh xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.
Lúc đi đến bàn ăn, nhìn thấy cha mẹ đang bình thản dùng bữa, trong nháy mắt bước chân của cô chần chờ một lát, trong đầu chợt nhớ tới trận cãi nhau của ba mẹ trước hôn lễ của cô.
Nào ai đoán được yên tĩnh bình thản như vậy thì cũng có một ngày phá vỡ hết? Cô không khỏi cười khổ.
"Dụ Phân, nhanh ngồi xuống ăn điểm tâm, ngẩn người làm cái gì?" Kha Trần Lệ Linh buồn bực nhắc nhở.
"Dạ." Cô đặt cặp xách vào ghế dựa còn trống, cúi đầu ngồi xuống "Cha, Chào buổi sáng. Mẹ, Chào buổi sáng."
Cô không biết làm như thế nào đối mặt với ba, mẹ. Bởi vì cho tới bây giờ, cô vẫn không thể tin được ba mẹ thoạt nhìn hòa hợp này sao đến một ngày lại đòi ly hôn.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhanh chóng ăn điểm tâm rồi bước ra cửa đi học.
May mắn là buồn bực ở trong ngực rất nhanh vì sự xuất hiện của Bạch Thư Duy mà tan thành mây khói.
Cửa trường học, Kha Dụ Phân nhìn thấy anh đạp xe đạp, ngẩng đầu đi tới trường học.
Cô muốn mở miệng chào hỏi với anh, nhưng ngại xung quanh quá nhiều người, hơn nữa mỗi một người đều tiến lên chào buổi sáng với anh, cô không có cách nào vượt qua được, vô cùng thất vọng.
Aizzz hết cách rồi, đều là học sinh cấp 3 mười tám tuổi, đều đi xe đạp, nhưng Bạch Thư Duy đặc biệt dễ thấy. Mắt của anh sáng ngời có hồn, vóc người gầy gò cao ráo, thích thể thao. Anh còn có một màu da rám nắng khỏe mạnh, vả lại anh là người chính trực, sáng chói, săn sóc, người ghét Bạch Thư Duy khẳng định là không bình thường!
Có lẽ trước kia bản thân cô có thể cự tuyệt không để anh vào mắt là bởi vì biết anh có nhiều người thích, sợ bản thân tiếp xúc với anh sẽ rơi vào trầm luân cho nên cô không thể làm gì khác hơn là cố gắng bỏ anh ra khỏi tầm mắt, hoàn toàn vứt bỏ anh.
Nhưng hiện tại cô sẽ tận lực nhìn, tận tình nhìn, không để cho mi mắt của mình phải băn khoăn.
Nhưng sao anh thế nào cũng không chuyển sang tầm mắt cô?
Nhìn cô, nhìn cô, nhìn cô. . . . . . Kha Dụ Phân len lén dùng niệm lực gọi ánh mắt của Bạch Thư Duy.
Không biết có phải là niệm lực có hiệu lực hay không, lúc cô đang thất vọng thì ánh mắt của Bạch Thư Duy không báo động trước quét về phía cô, nhìn cô hồi lâu.
Anh nhìn cô mỉm cười.
Cô cũng cười ở trong lòng.
Sau đó, không để ý nhiều người nhìn mình trừng trừng, anh đạp xe đi tới trước mặt cô