Mưa to như trút nước, ban ngày mà như đêm khuya, mây đen bao bọc cả bầu trời, Âu Dương Thông cùng luật sư bước ra khỏi lãnh địa của tập độc đội, một trận gió lạnh thổi tới, hắn kìm lòng không được rùng mình một cái.
Lập tức có người mở dù cho hắn, thấp giọng nói, “Tiến sĩ, mời bên này.”
Đi được một đoạn, Âu Dương Thông dừng lại, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch, người bên cạnh bối rối, vươn tay dìu hắn, “Tiến sĩ, làm sao vậy? Có phải bị đau bao tử không?”
“Không sao… Về rồi nói sau, tôi có chuyện muốn hỏi Văn tổng.” Âu Dương Thông đẩy tay hắn ra, tiếp tục đi về phía trước, “Lập tức liên hệ cho hắn giúp tôi.”
“Văn tổng đang ở trong xe.” Mọi người cũng bước nhanh hơn, tất cả đều hy vọng mau mau thoát khỏi chỗ quỷ quái này.
Trong bãi đỗ xe có một chiếc Cadillac chống đạn màu đen, thấy bọn họ tới, cửa xe lập tức mở ra, Văn Tuấn ló đầu ra tiếp đón, “Tiến sĩ, lên xe đi.”
Âu Dương Thông miễn cưỡng nở nụ cười, bỗng nhiên trong ngực bùm một tiếng đau đớn, cổ họng một trận cuồn cuộn, nhưng hắn vẫn liều mạng áp chế dòng máu muốn chảy ra, hắn chỉ kịp che miệng lại, hai chân khuỵu xuống, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống mặt đất, theo dòng nước tan mất không còn tăm hơi.
“Tiến sĩ!” Văn Tuấn chạy ra, một phen đỡ lấy hắn, mấy người còn lại cũng giúp hắn nâng vào xe, Âu Dương Thông hơi mở mắt, bàn tay suy yếu nắm chặt vạt áo, phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, “Tôi không sao…. Tôi không sao…”
“Ranh con! Dám ăn hϊếp người yếu thế? Đúng là khốn nạn!” Mọi người căm phẫn, còn có người đề nghị, “Boss! Việc này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!”
“Được, tôi đưa cho cậu khẩu súng, bây giờ tự mình vào đó, dám đi không?” Một thanh âm quen thuộc vang lên, Âu Dương Thông hơi mở mắt, kinh ngạc phát hiện Lý Phương Nặc đang ở trong xe, cau mày đưa khăn mặt cho hắn, “Đều là đám đầu heo! Nếu đám tụi bây tự giải quyết được vấn đề thì cần gì phải tốn tiền mời luật sư, trực tiếp dẫn người vào đây bắn chết rồi dẫn tiến sĩ đi là được rồi. Sau đó Tứ Hải bang của chúng ta cũng sẽ bị nhổ cỏ tận gốc, ngay cả tôi cũng sẽ bị tống về rừng thiên nước độc, thích lắm à?”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Cút! Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không đổi được tính lưu manh!”
Nói xong hắn lại quay đầu nhìn Âu Dương Thông, thấp giọng nói, “Tiến sĩ, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Tôi lập tức đưa cậu tới bệnh viện, ráng nhịn một chút.”
Âu Dương Thông mệt mỏi gật đầu, dùng khăn lau vết máu, thanh âm thấp tới nỗi cơ hồ nghe không thấy, “Tôi không sao… Khụ… Mọi việc giải quyết thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, tôi đã an bài xong rồi.” Đôi mắt của Lý Phương Nặc ngày thường rất đẹp, nhưng khi ánh mắt tràn ngập sát khí thì thật sự làm người ta rất không thoải mái, “Tiến sĩ, trong phòng thí nghiệm có nội gián, nếu không bọn họ sẽ không đột nhiên tới đây.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, bình thường phòng thí nghiệm không hề chứa thuốc cấm, còn cái gì mà thuốc lắc, chúng ta chưa hề mở rộng sang loại hàng này, hơn nữa tất cả hàng hóa đều ở nhà xưởng kia, phòng thí nghiệm không thể nào chứa… Khụ!” Âu Dương Thông nóng nảy hơi lớn tiếng, ho ra hai ngụm máu, Lý Phương Nặc trấn an đè lấy bả vai hắn, “Được rồi, về rồi nói sau, bây giờ tới bệnh viện, lái xe đi!”
Trời mưa càng lúc càng lớn, hạt mưa cứ hắt vào cửa xe, tầm nhìn một mảng mơ hồ. Âu Dương Thông nghiêng đầu nhẹ kiềm chế mà ho khan, lúc xe chuyển hướng, hắn thấy bên ven đường có một bóng người, tay không cầm dù, cứ như thế đứng dưới mưa tựa hồ nhìn chiếc xe này.
Là Trầm Chính Dương… Thân ảnh đó quen thuộc như vậy, chắc chắn không sai.
Cường lực áp chế xúc động quay đầu lại không nhìn thân ảnh ngoài kia nữa, Âu Dương Thông nhắm mắt lại, làm cho Lý Phương Nặc khẩn trương đứng lên, vươn tay lại cơ hồ ôm lấy hắn, “Tử Ngôn, chạy nhanh lên! Tiến sĩ, cậu ráng lên, sắp tới bệnh viện rồi, Văn Tuấn, gọi điện tới bệnh viện, kêu bác sĩ chuẩn bị…”
Thanh âm cách hắn càng ngày càng xa… Thẳng đến khi thế giới của hắn chỉ còn lại một mảng im lặng đen tối.
Mưa rơi suốt cả đêm, cả thành phố đều được gội rửa sạch sẽ, lúc mặt trời xuất hiện lần thứ hai, thời tiết cũng mát mẻ hơn nhiều, nhưng trong phòng Âu Dương Thông nhiệt độ rất ổn định, không thể cảm giác được nhiệt độ có biến hóa, bệnh án của hắn treo trước giường có ghi: ngực và bụng bị tổn hại, gan bầm tím, màng bao ruột ứ máu, gãy xương sườn, ngực bị tràn khí…
“Cậu không thấy sắc mặt boss lúc đó đâu, đen như đít nồi luôn.” Văn Tuấn đến thăm hỏi, ngồi trên sô pha bên giường nói đùa, “La hét mau gọi cho luật sư, hỏi hắn muốn bảo lãnh cậu ra khỏi tập độc đội phải tốn bao nhiêu tiền, mấy ngàn vạn đều không thành vấn đề! Haha, tôi quen biết hắn từ lúc còn nhỏ xíu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn như vậy. Cũng may bác sĩ nói tính mạng của cậu không sao, bằng không tôi sợ hắn sẽ gọi Tiểu Bạch về, cho nổ tung tập độc đội luôn.”
“Tôi chỉ bị trúng mấy nắm tay, không sao. Bác sĩ đều là như vậy, thích đem mấy bệnh vặt vãnh viết ra cho dài, làm người bệnh sợ tới choáng váng.” Âu Dương Thông cong khóe miệng, ảm đạm cười, “Đúng rồi, chuyện nội gián, tra tới đâu rồi?”
“Yên tâm, đã tìm ra.” Ánh mắt Văn Tuấn xẹt ra một tia sát khí, “Ăn cây táo, rào cây sung… Chờ cậu xuất viện, tôi cho cậu tự mình xử lý, boss nói, cho cậu xả giận.”
Âu Dương Thông lắc đầu, “Tôi không có thời gian làm ba cái chuyện nhàm chán đó, muốn làm gì cũng được, loại chuyện này, tôi không có hứng thú.”
Văn Tuấn biết tính tình hắn nhất quán, mau mau đổi đề tài, “Công việc lúc trước của cậu đã bị gián đoạn, thừa dịp bây giờ nằm viện, nghỉ ngơi đi, phòng thí nghiệm kia vẫn còn nằm trong tay cảnh sát, tạm thời đóng cửa, Tiểu Diệp lo bên nhà xưởng, chuyện xuất hàng cũng tạm hoãn, bên ngoài bị kiểm tra rất chặt… Đúng rồi, boss phân phó, cậu có yêu cầu gì hắn cũng làm cho cậu, cho dù là hái sao trên trời hắn cũng nhất định phải hái.”
Nụ cười của Âu Dương Thông đột nhiên cứng ngắc, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, sau đó khôi phục lại, lắc đầu, “Tôi không muốn gì, nhưng mà ở trong bệnh viện rất nhàm chán, cậu có thể về kí túc xá lấy laptop của tôi tới đây không?”
“Không ~ đi ~ đâu ~” Văn Tuân kéo dài thanh âm cự tuyệt, “Đây là phân phó của boss, nói cậu phải hảo hảo tịnh dưỡng, từ đầu óc đến thân thể đều phải nghỉ ngơi, cơ hội này rất khó có được a, tiến sĩ, hắn lúc nào cũng lấy việc thúc giục chúng ta làm sở thích, chủ động cho người ta nghỉ ngơi vẫn là lần đầu tiên.”
Âu Dương Thông thở dài, “Không phải chớ? Chẳng lẽ ngày nào cũng bắt tôi nằm trong bệnh viện, không làm gì?”
“Có thể làm rất nhiều chuyện mà, xem TV chẳng hạn, hình như cậu rất ít khi quan tâm tới mấy chương trình tạp kĩ? Nghe nhạc cũng được, để thể xác lẫn tinh thần đều được thả lỏng, cuối cùng còn có thể cùng y tá tâm tình nha, tôi đến đây hai lần, thấy y tá ở đây đều là mấy em xinh đẹp, cậu không bằng…” Văn Tuấn đang nói, bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt có chút cổ quái, xấu hỏi nói, “Xin lỗi.”
Âu Dương Thông cười cười, “Dù sao cũng không phải bệnh nặng, tôi về nhà dưỡng thương cũng được mà, bệnh viện thật sự không phải nơi tốt, nằm ở đây tôi ngủ không được.”
“Vậy cũng tốt, để tôi thương lượng với bác sĩ, mau chóng làm thủ tục xuất viện cho cậu, bệnh viện nhiều người ra vào, không phải nơi an toàn.”
Văn Tuấn ở lại nói chuyện một lúc rồi về, Âu Dương Thông lấy tay che ngực, nhịn cơn đau, chậm rãi đứng dậy xuống giường, bước tới cửa sổ, nhìn bầu trời xanh như ngọc bích, ánh mặt trời ấm áp.
Hắn nheo mắt lại, ngực với bụng vẫn còn co rút đau đớn, làm cho hắn khó nhẫn cơ hồ phải hét to, bốn năm qua hắn trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa có lần nào giống như lần này, cơ hồ đem hắn tới ranh giới không thể khống chế… Là vì Trầm Chính Dương?
Hắn cúi đầu, nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, vết thương lúc giải phẫu đau đớn làm hắn bình tĩnh lại, lần thứ hai mở to mắt ra, lại là Âu Dương Thông trầm tĩnh trấn định.
Ngoài cửa có tiếng gõ, hắn lên tiếng, “Mời vào.” một bên xoay người lại, biểu tình ôn hòa vì người tới mà nhất thời cứng nhắc, trong ngực bỗng nhiên lại đau đớn kịch liệt, giống như trái tim có cái gì xuyên qua.
Đứng trước cửa chính là Trầm Chính Dương, trên tay cầm bó hoa nho nhỏ, bảo vệ Lý Phương Nặc để lại tay đặt trên nắm cửa, hỏi Âu Dương Thông, “Âu Dương tiên sinh, vị này là cảnh sát cứ kiên trì đòi gặp ngài, nếu ngài không muốn, chúng tôi sẽ đuổi hắn đi.”
“Không cần.” Âu Dương Thông dùng tốc độ ánh sáng điều chỉnh lại tâm tình, thực tự nhiên nói, “Mời vào, Trầm cảnh quan.”
Bảo vệ nhấc mi, bất an nhìn nhìn hắn, sau đó đóng cửa lại, Trầm Chính Dương bước tới hai bước, đặt bó hoa lên bàn, khàn khàn giọng nói, “Em khá hơn chưa, Âu Dương?”
Âu Dương Thông nở nụ cười, “Cám ơn đã quan tâm, tôi không sao.”
Hai người đứng đối mặt với nhau, không ai nói gì, qua nửa ngày, Âu Dương Thông nhíu mày, nhẹ nhàng khụ một tiếng, Trầm Chính Dương lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng vươn tay, “Anh đỡ em tới giường.”
“Không cần, Trầm cảnh quan, tôi vừa mới đứng dậy đi lại một chút.” Âu Dương Thông lui về sau, phất tay hắn ra, “Nhưng mà Trầm cảnh quan hôm nay đến đây là có ý đồ gì? Muốn tiếp tục cuộc thẩm vấn hôm đó à? Xin lỗi, bây giờ tôi là công dân tự do, tôi có quyền không cần trả lời.”
Trầm Chính Dương trầm mặc nhìn hắn, loại trầm mặc này tựa hồ chọc giận Âu Dương Thông, hắn nhấc mi, khıêυ khí©h hỏi, “Chẳng lẽ Trầm cảnh quan đại diện cảnh sát tới đây nhận lỗi? Cái này không có khả năng đi, sao mấy người không mở họp báo tuyên bố ‘cảnh sát tuyệt đối không sử dụng hành vi tra tấn’?”
“Âu Dương, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Trầm Chính Dương thấp giọng hỏi.
“Âu Dương, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Trầm Chính Dương thấp giọng hỏi.
“Chuyện tới nước này, chúng ta còn gì để nói?” Âu Dương Thông hỏi lại.
Trầm Chính Dương nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng thống khổ cùng không muốn, “Em rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì? Hay là công việc không chỉ làm nghiên cứu?”
Âu Dương Thông nở nụ cười, “Trầm cảnh quan, trước khi phán tôi có tội có phải anh nên đưa bằng chứng ra không? Được rồi, anh nghĩ cái gì thì chính là cái đó, tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, như vậy chắc là đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của anh rồi chứ?”
“Em rõ ràng biết đây không phải là lòng hiếu kỳ! Anh đang lo cho em!” Trầm Chính Dương dùng sức cắn răng.
“Lo cho tôi?” Âu Dương Thông cười đến vui vẻ, “Lo cái gì? Tiền đồ? Bây giờ tôi là chủ nhiệm phòng thí nghiệm của Tân Phương, một phòng thí nghiệm có quy mô nằm trong tay tôi, ông chủ hiền hậu, đồng nghiệp ở chung rất hòa hợp, công việc của tôi cũng thuận lợi, hơn nữa không cần câu nệ khuôn phép, muốn nghiên cứu cái gì thì nghiên cứu cái đó, cái này còn chưa đủ tốt sao? Trầm cảnh quan, anh lo cái gì?”
“Em có biết em đang phạm tội không? Em đang làm việc mà em ghét nhất! Em nói khoa học là để phục vụ nhân loại, không phải dùng để hủy hoại loài người, nhưng bây giờ em đang làm cái gì? Âu Dương, không, em không cần thừa nhận cái gì trước mặt anh, em chỉ cần tự mình suy nghĩ, những chuyện em đang làm rốt cuộc có giá trị không!”
Tươi cười của Âu Dương Thông trở nên hơi châm chọc, “Làm ơn đừng dùng giá trị của anh để yêu cầu tôi, Trầm cảnh quan, tôi không chính nghĩa như anh, tôi chỉ muốn tự do được làm nghiên cứu, chính là lúc học đại học, có rất nhiều nhân tố quyết định, tôi không thể tùy tâm sở dục, còn bây giờ, Lý tiên sinh cho tôi ưu đãi, công việc rất hợp ý tôi, tại sao tôi lại phải từ chối chứ? Ở đây tôi muốn nghiên cứu cái gì cũng được, không cần lo lắng đến những ràng buộc bên ngoài, anh đang nói tới đống ma túy với thuốc lắc sao? Tôi đã nói rồi, không phải tôi làm.”
“Đương nhiên không phải em…” Trầm Chính Dương thấp giọng nói, lộ ra nụ cười khổ, “Nếu thật là em thì làm sao chỉ có trăm trăm khắc…”
Âu Dương Thông không kiên nhẫn xoay người, khẩu khí lạnh nhạt nói, “Anh còn chuyện gì không?”
“Âu Dương.” Thanh âm của Trầm Chính Dương rất thấp, lúc nói có chút gian nan, “Anh một mực suy nghĩ, trong đời người có rất nhiều chuyện sẽ đột nhiên phát sinh, có thể thay đổi phương hướng của cuộc đời một con người, thậm chí sẽ làm người ta lạc lối, nhưng đây không phải lý do để cam chịu, nếu em muốn làm nghiên cứu, anh tin chắc sẽ có rất nhiều nơi khác cho em ưu đãi giống như vậy, hơn nữa cũng quang minh chính đại, em không cần phải càng lúc càng lún sâu ở nơi này.”
Hắn ngừng một chút, đôi mắt thật sâu nhìn vào con ngươi đen láy của Âu Dương Thông, “Tuy rằng em đã lún sâu, nhưng bây giờ quay lại vẫn còn kịp, Âu Dương, em có thể bắt đầu lại một lần nữa.”
Trái tim của Âu Dương Thông bị đâm một nhát đau đớn, một cỗ chua xót mang theo ngọt ngào thản nhiên bất tri bất giác lan tỏa, hắn đón nhận ánh mắt của Trầm Chính Dương, bỗng nhiên nhớ tới những năm tháng trong quá khứ, đó là khoảng thời gian hắn cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình, thì ra, hạnh phúc năm đó, tưởng chừng như đã mất vẫn có thể tìm lại sao?
Nhưng mà, Trầm Chính Dương, anh xuất hiện không đúng lúc, em không thể đáp trả anh cái gì, một chút cũng không thể.
Hắn chợt nhận ra bản thân sắp không khống chế được, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, không hề che dấu vẻ trào phúng trên mặt, “Trầm cảnh quan, nếu tôi không phải tự mình đa tình, có thể xem như câu vừa rồi của anh là có ý ám chỉ chúng ta bắt đầu lại không? Đúng là làm cảnh sát không hề dễ dàng, lúc quan trọng còn phải dùng trò dụ dỗ.”
Hắn tựa hồ không để ý tới sự thống khổ cùng nghi hoặc trong mắt Trầm Chính Dương, tự nhiên nói tiếp, “Nhưng mà tiếc quá, đây là chuyện hoàn toàn không thể được, con đường của tôi là do chính tôi chọn.”
Trầm Chính Dương nhẫn nhịn, thấp giọng nói, “Thôi, bỏ qua một bên đi, cho dù xem anh là người bạn cũ của em cũng không được đưa lời khuyên cho em sao? Bây giờ em không thể rời khỏi đây vì đã lún quá sâu rồi đúng không? Nói cho anh biết đi, Âu Dương, em đóng vai gì trong vở diễn này?”
“Trầm cảnh quan, tôi là người làm nghiên cứu, đối với những đạo đức, trách nhiệm xã hội gì mà anh nói, tôi chẳng có hứng thú.” Âu Dương Thông rất lạnh lùng nói, “Điều duy nhất mà tôi quan tâm, chính là thực nghiệm, có làm trái với quy tắc của anh sao? Mà đó là chuyện của anh, tôi không có lý do gì để quan tâm tới.”
Thất vọng đi, Trầm Chính Dương, cho em thấy ánh mắt khinh bỉ của anh đi, giống như nhìn tội phạm vậy, đây đều là những thứ mà em đáng phải nhận, em không muốn nhận tình yêu của anh, vì tình yêu đó chắc chắn sẽ là sự hy sinh.
“Âu Dương!” Trầm Chính Dương bắt tay cổ tay Âu Dương Thông, thanh âm không bất giác lớn hơn, “Đây không phải quy tắc của anh! Đây là quy tắc của xã hội! Em làm vậy là sai! Là phạm tội! Quay đầu lại đi! Bây giờ vẫn còn kịp!”
Âu Dương Thông cau mày, vốn muốn giãy ra khỏi cái nắm tay nhưng vừa nghe câu cuối, hắn đột nhiên ngẩn ra, nâng mắt lên, ngơ ngác nhìn Trầm Chính Dương.
Trầm Chính Dương không buông tay ra, kiên định nhìn đôi mắt hắn, chậm rãi nói một câu, “Quay đầu lại đi… Anh giúp em.”
Nơi da thịt hai người tiếp xúc ấm áp ngoài ý muốn, cảm giác tê dại theo cổ tay lan truyền, cảm giác ấm áp này đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được, thẳng đến khi lan đến trái tim, cảm giác ngọt ngào cùng xúc động dâng trào, nhưng lại bị vết thương bén nhọn làm cho đau đớn, nhất thời tan thành mây khói.
Hắn cúi đầu nhìn cổ tay bị Trầm Chính Dương nắm, một lát sau đột nhiên nở nụ cười, “Trầm Chính Dương, nếu tôi thật sự phạm tội, ví dụ như… So với chế tạo năm trăm khắc ma túy còn lớn hơn, anh sẽ thế nào?”
Trầm Chính Dương giật mình nhìn hắn, Âu Dương Thông vẫn không ngẩng đầu, thanh âm nhẹ nhàng như bay trong gió, “Anh sẽ vì tình riêng làm trái pháp luật, buông tha tôi sao? Không, anh sẽ không, tôi biết anh sẽ không làm vậy, anh sẽ thiết diện vô tư, không hề lưu tình. Mà đây cũng không phải phim truyền hình, tôi ở trong nhà giam hối cãi, anh kiên trì ở bên ngoài chờ tôi… Rất lãng mạn đúng không? Không, kết quả cuối cùng chỉ có một, tôi sẽ chết, hơn nữa anh còn là người đứng nhìn tôi chết.”
Hắn run run bả vai, nhẹ nhàng nở nụ cười, bởi vì miệng vết thương mà cúi đầu rên lên một tiếng, sau đó mang theo nụ cười ngẩng đầu nhìn Trầm Chính Dương, “Cho nên quay đầu lại còn ý nghĩa gì? Trầm cảnh quan? Anh muốn nhìn tôi chết đúng không?”
Tay hắn lật lại, dễ dàng thoát khỏi nắm tay của Trầm Chính Dương, vẫn như trước mang theo nụ cười ôn nhu, “Anh đừng ảo tưởng về tôi và anh nữa, tôi không còn là Âu Dương Thông mà anh quen biết, những lời này đối với tôi không còn tác dụng, chúng ta cứ theo cốt truyện mà diễn tiếp thôi.”
Hắn vươn tay che ngực, khụ một tiếng, thong thả hít thở, nhịn lấy sự mê muội cùng đau đớn đang bốc lên trong lòng, rõ ràng lưu loát nói, “Nếu anh kiếm được bằng chứng phạm tội của tôi, tôi sẽ liền nhận tội, còn không kiếm được…”
Con ngươi đen láy bỗng nhiên trở nên hung ác, mang theo đoạn tuyệt mà Trầm Chính Dương chưa bao giờ nhìn thấy, “Vậy thì làm ơn về đi, đừng ở đây gây chuyện nữa!”
Trầm Chính Dương không nhớ rõ làm sao mình bước ra khỏi bệnh viện, làm sao ngồi vào trong xe, hắn cầm bánh lái, hỗn độn nhìn bản thân trong kính, chậm rãi cúi đầu xuống, tựa trán vào bánh lái, nhắm mắt lại, trong lòng có đủ loại cảm xúc, một câu kia của Âu Dương Thông cứ quanh quẩn trong đầu hắn, “Anh muốn nhìn tôi chết đúng không?”
Không, Âu Dương… Nếu có thể, anh sẵn sàng nguyện ý đánh đổi cả tính mạng để trao đổi cho em… Nhưng em có nguyện ý quay đầu lại không?
Tại sao chúng ta không thể quay về như lúc trước…
Tại sao em lại biến thành như vậy, lạnh lùng, vô tình, mang theo tàn ác xưa nay chưa từng có…
Âu Dương, Âu Dương…
Xin lỗi, anh sẽ không vứt bỏ trách nhiệm của mình cho dù là tổn hại đến em.
Tâm nguyện duy nhất của anh chính là thừa lúc em chưa đi quá xa, anh có thể đuổi theo, nắm tay em kéo lại…
Nhưng mà em có chấp nhận không?
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm hắn bừng tỉnh, bên kia là thanh âm hưng phấn của Tôn Á, “Đội trưởng, anh mau trở về, cảnh sát quốc tế vừa mới gửi một đống tư liệu có liên quan sang, chờ anh về nhận đó!”
Tinh thần Trầm Chính Dương run lên, nói tôi lập tức về ngay rồi cúp điện thoại, ngẩng đầu phát hiện bánh lái thấm ướt, dĩ nhiên là vì lúc nãy hắn khóc, hắn dùng lực lau lau mắt, quyết đoán khởi động xe, đã không còn sầu não vì Âu Dương Thông thay đổi nữa, bây giờ quan trọng nhất chính là nhổ bang Tứ Hải của Lý Phương Nặc, như vậy mới có thể hoàn toàn kéo Âu Dương Thông ra khỏi đống bùn.
Âu Dương, anh yêu em, cho dù cách xa bốn năm, anh vẫn yêu em như ngày nào, cho nên anh không bao giờ muốn nhìn thấy em chết, không bao giờ!
Hình cảnh quốc tế gửi đến một xấp tư liệu tuyệt mật về Lý Phương Nặc, thậm chí còn có tư liệu về những thành viên trong hoàng tộc, cùng với danh sách các công ty con dùng để rửa tiền và các nhân viên liên quan, quan trọng nhất là danh sách đại khái về lượng thuốc phiện xuất đi mấy năm nay, đem quá khứ 2 năm phóng thuốc phiện ra Đông Nam Á ghi lại rất rõ ràng, làm cho Trầm Chính Dương hoài nghi tin tình báo này là dùng mánh khóe gì để lấy được.
Căn cứ theo sắp xếp của cảnh sát quốc tế Á Châu, họ đã từng bước khai triển tiến công từ trong ra ngoài, ở các quốc gia khác cũng có cảnh sát phối hợp, sẵn sàng mọi lúc diệt trừ khối u ác tính này.
Tình hình hỗn loạn làm Trầm Chính Dương bận tới nỗi thời gian ngủ cũng không có, dựa vào cà phê đen nâng cao tinh thần, Tôn Á đã nói với hắn, Âu Dương Thông ở bệnh viện vài ngày thì Lý Phương Nặc đã làm thủ tục xuất viện cho hắn về nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng, Trầm Chính Dương hơi nhíu mày một chút nhưng lại lập tức chú tâm vào công việc.
Chính là lúc ngẫu nhiên, hắn vươn tay xoa xoa hai mắt, cà phê đắng tràn ngập cả khoang miệng, hắn sẽ nhớ tới Âu Dương Thông, không biết vết thương đã lành chưa?
Có lẽ tịnh dưỡng một thời gian ngắn là tốt nhất cho em, chẳng những có thể dưỡng thân thể, còn có thể ly xa trung tâm quyền lực của Lý Phương Nặc một chút, xa một chút…
Trước khi bóng đêm kia nuốt chửng Âu Dương Thông, mình phải mau mau hành động…