Yêu Phải Song Sinh

7.57/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Đây là câu truyện của tớ, đừng quan tâm nó là thật hay giả, là chuyện hay CDSHT, những ai thấy hứng thú thì hãy xem nó là một chút giải trí cuối tuần, ai không thích cứ việc cmt này nọ tớ không để bụn …
Xem Thêm

Chương 19: Phòng hiệu trưởng
Vào phòng, thấy thằng CƯờng mà tôi bật cười, có thật là nó bị đến như vậy không, nếu thật thì… tôi vui lắm luôn đó. nhìn nhé, nó quấn băng ngang trán, phủ kín thái dương, tay chân sầy xước thì không nói, cổ tay nó cũng quấn băng, người nó quấn băng từ ngực, có lẽ là tới tận hông, tôi nhìn thấy lớp băng sau cái áo ba lỗ trắng mỏng. nó mặc quần lửng nên tôi thấy cổ chân nó quấn băng. .. Đưa mắt đảo xung quanh phòng, hai anh công an nhâm nhi trà ở ghế sopha, thầy hiệu trương ngồi ở bàn làm việc, ngồi cạnh thằng Cường trên ghế đối diện bàn trà là bố Linh, mặt bác hơi lo lắng, và một người đàn ông lùn béo mặt đỏ gay, okie, chắc phụ huynh đây mà. Thấy tôi, lão chu tréo lên:

– Đây hả, thằng này đánh con hả, được được, công an đâu, gô cổ thằng này vào, láo toét, mới tý tuổi đầu dám đánh con trai tao, lũ côn đồ chó chết, tao cho mày đi cải tạo… Bla.. bla….

Mạ cái lão già vung tay múa chân nói nhiều kinh khủng, mồm phì phèo nước bọt, lại còn đem tiền ra dọa nữa chứ, Quái lạ, sao thằng Cường không nói với bố nó là nhà tôi cũng có tiền hả..?? :3 Ông hiệu trưởng và hai ngài công an phải can ngăn mãi lão mới yên, Một người nhìn tôi nói:

– Em hãy tường trình lại sự việc trưa nay.

– Sao phải tường, con tôi khai chi tiết thế rồi còn gì _ Lão lại gân cổ.

– Bác cứ bình tĩnh đã.

Tôi kể vắn tắt lại sự việc trưa nay, mà có yên đâu, cứ nói được câu lão kia lại chửi lại rủa… khó chịu vãi cức ra. Thằng Cường thì khinh khỉnh cười, tôi cũng cười lại tươi không kém. Nhăn nhó cũng chả đi đến đâu, cứ hớn hở cho vui cửa vui nhà. Kể xong, ông công an cũng ghi đầy đủ vào bản tường trình. Thầy hiệu trưởng hỏi

– Em Phong này, em giải thích sao về thương tích của em Cường.?

– Giữa một người có võ và một người không có võ, thưa thầy.. _ Tôi tỉnh bơ

– Xin lỗi, tôi tới trễ..

Ngó ra cửa, dượng Hùng đang đứng đó, người ông ướt chút đỉnh, tôi hơi lạ, sao không phải mẹ tôi mà là dượng đến đây, Linh biết đó là ai nên không tỏ thái độ gì, Thầy hiệu trưởng hỏi

– Ông là..

– Tôi là phụ huynh em Phong.

Vừa nghe thấy thế lão mập lại xỉ vả, làm bố không biết dạy con, hạng không ra gì, bla… Tôi thì muốn cho lão cái cùi chỏ lắm rồi, dượng chào mọi người có mặt trong phòng mặt tỉnh queo ngồi xuống ghế, Yên ổn đâu đó, phải dọa lão kia nếu làm ồn sẽ đuổi ra ngoài, phiên “ tòa” mới tiếp tục.

– Em học võ gì vậy.?

– Quyền Thái, thưa thầy.

– Môn đó khá bạo lực _ Anh công an nói _ Hèn gì vết thương trên người Cường không hề nhẹ ( Ô la la, nó bị thật, đang tức ông bố nghe thằng con bị thế sướиɠ gì đâu )

– Vâng.

– Cường khai em hành hung em ấy..??

– Không có thưa thầy.

– Sao không, mày là thằng lưu manh chó chết._ Lại lão mập

– Yêu cầu bác im lặng _ Anh công an nói _ Có ai làm chứng cho em không.?

– Có lẽ Linh đã thấy phần nào _ Tôi nhìn Linh thật ra cũng không tin tưởng lắm.

– Phải không..?? _ Anh ta quay sang Linh, Cường cũng nhìn nhỏ, mọi người đều nhìn nhỏ. Nhỏ khẽ gật đầu.

– Em bị điên rồi, quả thực Linh bênh vực nó thưa công an _ Thằng Cường gào lên, tôi cũng đến chịu với thằng này.

– Em khai Phong ngứa mắt em nên đánh, em nói rõ hơn đi _ Công an hỏi Cường mặt mẹt.

– Vâng đúng là như thế đó.

– Chắc tại nó ghen tỵ với con tôi vì con tôi giàu có và đẹp trai hơn nó _ Lão mập thốt câu kỉnh điển, Cả phòng phì cười, rõ ràng là một câu tự hão, giàu có thì chưa biết nhưng chả ai tự khen con mình đẹp trai cả, khác nào mèo khen mèo dài đuôi.

– Chúng tôi đề nghị bác ngồi yên cơ mà _ Công an nói, mấy ông này vô dụng vãi, có đuổi ra ngoài thôi mà cũng không dám nữa. Ì xèo thêm một hồi , bên lão béo nhất quyết muốn nhà trường kỷ luật tôi mí kiện tôi đánh người gây thương tích. Anh công an phân trần:

– Sự việc còn khá mơ hồ, nếu bên nhà bác nhất nhất đòi khởi kiện thì chúng tôi sẽ điều tra thêm, Nhưng bên bác đang gặp bất lợi do có em Linh làm chứng cho bên này, À Phong, em có bị thương chỗ nào không.?

Chờ mãi mới đến câu này, nãy h hai ổng cứ luyên thuyên đi đâu không, làm mỏi mòn quá trời, Tôi chỉ tay lên cái môi tét của mình và cởϊ áσ ra, tự hào vãi đạn thịt thà cứng rắn, múi gọn gàng nhỏ chắc lại còn có hai cái hình săm khủng bố. Quay lưng lại. Mấy ông công an trong phòng thêm ông hiệu trưởng cứ nhìn chằm chằm con phượng hoàng đạp lửa của mình. nhìn chỗ khác coi xem nào, một vết băng dài vừa vừa khoảng 5 cm.

– Đây là vết tích, chính vì nó em mới đánh Cường ( hư cấu tý, hí hí ) và em còn giữ hung khí.

– À ờ.. Em săm hình ..?

– Ớ, vâng.. sao không ạ..

– Ờ ờ.. không sao, sao lại là hung khí..?

– Cường cầm dao đâm lén em, con dao đó có máu của em và vân tay của Cường, em sẽ trình diện công an sớm nhất.

– Sao nãy h em không nói.

– À, về việc này em định đưa bác em ( bác bạn em nhưng nói thế mới chất lượng ) Làm trong ngành để bác can thiệp. Với cả mấy anh có hỏi đâu, hỳ ,_ tôi nhe răng cười

– Bác em là..??

– Thiếu tướng, thưa anh _ Tôi rạng rỡ.

Nghe thấy chữ thiếu tướng hai bố con thằng Cường mặt nghệt ra luôn, hai anh công an nhìn nhau, thầy hiệu trưởng gãi đầu, bố Linh bối rối, nãy h ông vẫn ngồi im, dượng mỉm cười nhẹ, có điện thoại, một ông công an nghe, tôi khẽ nhếch môi cái chơi.

– Alo… dạ dạ…. Vâng vâng…. dạ, vâng… dạ, chào anh … Ông công an tắt máy thì thầm vào tai ông còn lại nói gì đó. Tôi ngó ra cửa thấy thằng Nam nháy mắt, tôi ra dấu OK, hê hê.

Sau giây phút đó tôi được lên lớp, người lớn nói chuyện với nhau, tôi ôm vai bá cổ mấy thằng bạn, để mấy lời khen ngợi của bọn nó làm phổng mũi, lũ con gái đi sau cứ đỏ mặt nhìn nhìn, chắc mê bo dỳ của anh chứ gì, i know, ehehe. .. Linh xách cặp đi cuối, lầm lũi, ngước nhìn tôi một cái rồi lại cúi đầu xuống, Tôi nghĩ mình mang ơn nhỏ một chút, rõ ràng nhỏ đã làm chứng cho tôi dù tôi không biết nhỏ đứng đó từ bao h, tôi quay qua thằng Nam nó ton hót

– Chú là phải cảm ơn anh đê, anh gọi cho thằng anh anh cấp trên bọn này gọi xuống chỉ đạo cái ổn ngay ý mà, thấy thằng nghe điện vâng dạ ghê không, he he..

– Ờ, ờ… ghê..!!

– Chứ sao, _ Nó vỗ vai tôi cái “ bép”

Lũ bạn tò mò về vết thương, tôi nói lại sơ sơ

– Thật ra lúc thằng Cường đâm tao tao có biết bị thương đâm, xoẹt qua da có xầy sướt chút thôi mà, tại tao né rồi, lúc đó vận động mạnh nên cũng không thấy đau, về nhà dượng tao thấy mới kêu tao băng lại, ra đường lượm con dao vô là bằng chứng, thật ra cũng chả chứng minh được gì cả, chỉ là một thằng cầm dao một thằng tay không đánh nhau người ta thường nghiêng nhẹ về bên thằng tay không, bọn mày hiểu chứ, với cả thằng có tật nó nghĩ mình có con dao của nó sẽ chột dạ, đấy là đánh và tâm lý, nó sẽ hơi hoang mang, lại khoe thêm một cách vô tình là mình có họ hàng với cấp cao, bọn nó sẽ sợ và nghĩ không khéo vụ này cũng bị bưng bít thôi, cũng là tâm lý chiến đấy. Bọn nó phen này chắc không dám làm căng nữa đâu, nhìn dạng nó là tao biết đút tiền rồi, tao cho nó một trận cũng chả có gì hối tiếc, hé hé.

– Tuyệt, quá hay cho mày _ Bọn nó lại vỗ tay, lũ con gái cứ nhìn mình, tôi lại ưỡn ngực lên, hợ hợ, thằng DM nó ngẩn người ra hỏi

– Sao mày nghĩ được như thế mày.?

– Đi với mày nhiều phải biết thôi.

– Là sao.??

– Là mày hổ báo bỏ mợ ra, tao với thằng Chuột toàn phải tính đường lui, riết nhiều quen chứ sao, cái gì có lợi cho mình là phải làm, mày không làm thiệt mày ráng chịu.

-……

Lên lớp, xin ông thầy cho vào chỗ, Linh đi sau, tôi quay lại nhìn thấy nhỏ cứ buồn buồn, tôi muốn lại cảm ơn mà cứ ngại ngại sao đó, lại đi thẳng luôn về chỗ, . Ngồi vô thấy Trang liếc liếc, tôi hỏi thì lắc đầu, lạ ghê. Cái Hoa với lên:

– Trông anh Phong thư sinh thế mà cơ bắp phết nhỉ, hơn cả anh Dũng nhà em. Hình săm cũng đẹp ghê cơ. ^^

Thằng DM nghe thế thì cau mày, nhăn nhó. Tôi khoái chí nói

– Sao em biết, nó khỏa thân cho em xem à. ^^

– Ừ, hihi _ Nhỏ cười tươi, và buộc miệng, xong tự nhiên mặt đỏ hồng lên ,WTF.? thế là sao , Adam and Eva, lẽ nào bọn nó đã X thứ 3 rồi, thôi thế là xong, hai anh chị này mạnh bạo vãi cức, trong mắt tôi lúc đó xếp hình là ghê gớm cao siêu lắm, đâu biết đâu ít tháng sau … Hoa đỏ ửng mà Trang cũng ửng đỏ, con gái mà. Thằng DM thì xua tay rối rít, tôi nhe răng cười, …

– Phong, lên bảng.. _ Đang vui thì đứt dây đàn.. :3

Lại hì hục làm, lại đá lông nheo so kết quả với nhỏ Chi, nhỏ cười, tôi lại đường hoàng đi xuống, Hên hai lần đừng thử đến lần thứ 3 không hên nữa là chết nhục đó. Ngồi vô chỗ không nói chuyện nữa, tôi nghĩ đến việc nhắn tin cảm ơn Linh, Tính tôi việc cần là làm ngay, để lâu là quên mợ mất, lén cầm điện thoại..

– Linh à, cho Phong cảm ơn chuyện vừa rồi.

– Ừa, không sao _ 15’ sau ( nghe còn áy náy nhở..?? )

– Tớ có thể làm gì để trả ơn cậu nhỉ.? _ Tôi hào phóng đột xuất.

– Phong sẽ làm, phải không.? ( Khó hiểu nhỉ .? )

– Không phạm tội, không gây thương tích, không quá sức chịu đựng.

– Tha lỗi cho mình nhé.! ( Hơi bất ngờ, nên làm sao đây.? )

Tự nhiên tôi dễ tính lạ, tôi cũng chả hiểu sao mình lại như vậy, tôi nhớ lời dượng dù sao cũng còn phải học với nhau dài dài, tôi nhắn

– Ừm, có lẽ cậu lên chuẩn bị tinh thần đứng trước lớp vào cuối h nhé.? _ Có lẽ nên kết thúc cái cuộc tẩy chay gần tháng vớ vẩn này được rồi, có lẽ nên thế thôi.

– Hi, cảm ơn Phong nhiều lắm, tớ rất vui ( Cười khẽ )

– Sẽ không có lần sau đâu nhé. !

– Ừa, hi

Nhỏ quay xuống nhìn tôi cười tít mắt, lũ bạn cũng quay xuống nhìn theo “ cần lời giải thích”, tôi lắc đầu đại ý không có gì, chúng quay lên, Trang làm mặt khó hiểu, tôi cười nhẹ. Nhắn cho thằng CHuột với thằng DM, bọn nó quay qua nhắn trả “ Sao tự nhiên tha nhỏ vậy mày..?? “

Từ đó đến cuối buổi học không có gì đáng nói thêm, tôi cố gắng chăm chú nghe giảng và làm bài tập ông giáo giao, nếu không muốn bị lên bảng lần 3. Khi bạn đã vi phạm một điều gì đó rồi thì yên tâm lần sau bạn sẽ nằm trong nhóm bị tình nghi, nhiều khi khéo bị oan, thế nên tôi chả dại, Linh chốc chốc lại ngó xuống nhìn chộm tôi, khuôn mặt đã tươi vui hơn rất nhiều, nhưng thằng Việt với thằng Lâm ngồi ngay dưới nhỏ thì xám ngoét nhăn nhó, có lẽ bọn nó tưởng nhỏ nhìn mình, chậc, khi làm việc riêng mà cứ có ánh mắt dõi theo thì vô cùng khó chịu, mất hết tự nhiên và nhiều khi lôi khéo thêm ánh mắt khác nhìn vào, hai đứa một đứa đang nhắn tin với gái, một đứa đang đọc truyện hentai ợ, mất nết thế đấy, như tôi là cứ phải xem ở nhà. Cuối cùng tiếng trống trường cũng vang lên, rộn ràng, tiếng trống như con tim đang muốn vỡ tan l*иg ngực, òa theo cộng hưởng với niềm vui sướиɠ của các bạn học sinh. .. lớp khác, lớp tôi thì phải ngồi lại vì cái bài quá là khó nhằn trên bảng, cả lũ uể oải cả rồi, ườn oài ra bàn như cọng bún thiu trước người thầy tâm huyết đang quyết tâm tìm ra kết quả, cố gắng ngước mắt lên nhìn ông giáo đang dùng tay cầm phấn gãi đầu, gãi tai thiếu điều muốn gãi mông, nản quá lại úp mặt xuống. Từ trưa h vận động cả thể lực lẫn trí óc nhiều quá đói meo à, chút nữa không có được về nhà mà phải ở lại họp lớp. Zời ơi mỗi ngày đi học là một ngày khổ, Tôi tựa đầu nhìn xung quanh, hai ba ưu tú vẫn còn chày cối chăm chú, phần còn lại đang ngáp ruồi, Trang phụng phịu chống cằm nhìn yêu chết. Bọn bên ngoài ồn ào tía lia nhìn mà thèm, Thêm 10’ nữa thì thầy phát kiến hướng giải mới, thêm 5’ nữa để thầy tính toán, tận 15’ để thầy thao thao nhưu bần tăng giảng đạo, bọn tôi mới được nuối tiếc tiễn thầy về. Tôi chả nghe tập chung cho lắm, cơ bản bài này khó đi thi cũng chả làm được, cứ cố làm gì cho khổ cái thân. Thầy đi ra ngoài, tôi vỗ vỗ cả lớp chú ý, thằng Hùng ngồi cạnh cửa chắn luôn cái cửa ra vào, Lũ bạn ngơ ngác và tỏ vẻ khó hiểu, hai ba câu phàn nàn sao chưa được về. Tôi thong dong đi lên trước lớp.

Thêm Bình Luận