Chương 1: Chúng Tôi Gặp Nhau Như Thế Nào?

Những thanh âm ồn ào văng vẳng bên tai, loạt những ánh đèn bar sặc sỡ nhá nhem vào gương mặt khả ái của Hạ Lạc Phàm.

Trên bàn đầy những vỏ chai rượu rỗng tuếch. Cô say khướt. Đầu cô nhức nhói, cổ họng rát lên. Cảm giác chóng mặt, buồn nôn bắt đầu lan khắp cơ thể.

Mùi nước hoa hỗn tạp từ những vị khách càng khiến Hạ Lạc Phàm khổ sở.

Cô rút ra trong ví một số tiền đặt lên bàn. Hạ Lạc Phàm liền lấy tay bịt chặt miệng, bước đi lảo đảo, đầu bắt đầu quay cuồng.

Chả hiểu vì lí do gì Hạ Lạc Phàm lại vô duyên vô cớ rảo bước đứng trước một bàn VIP.

Trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi với vẻ ngoài đầy khí chất, khuôn mặt góc cạnh trông vô cùng ưa nhìn, ngũ quan hài hoà, đường nét sắc sảo nổi bật đẹp tựa trong tranh. Vừa nhìn thoạt qua liền biết hắn là kẻ "tiền quyền đi đôi"

Hắn là Hứa Diệp Phong. Không chỉ trẻ tuổi, nhiều tiền, tính khí lại rất phong trần, ngạo mạn.

Bên cạnh hắn quả nhiên không thiếu hương sắc bao vây, từ đầu đến cuối có tận hai người phụ nữ xinh đẹp quấn quýt không rời. Người thì tiếp rượu, kẻ thì xoa nắn.

Một cô gái bên cạnh vừa nhìn thấy Hạ Lạc Phàm liền giương mắt bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo.

"Gì chứ, ả nào đây?"

Người phụ nữ còn lại với chiếc váy ngắn đến đùi cũng chả kiêng nể. Ả hất cằm một cái, tùy tiện quăng ánh mắt sắc lẹm của mình thị uy với Hạ Lạc Phàm.

"Chỗ này không phải kẻ bần hèn có thể đặt chân đến đâu, không có chuyện gì thì cút chỗ khác"

Hạ Lạc Phàm vốn dĩ chẳng bỏ vào tai câu nào. Men rượu khiến thần hồn cô chao đảo, khi thì nhìn ngơ ngác, khi thì ngốc nghếch dở hơi.

"A, nhà vệ sinh, nhà vệ sinh không phải ở đây sao. Buồn nôn chết mất"



"Ả này bị điên chắc, nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả", một người phụ nữ không kiềm được liền tức giận quát tháo.

Trong người Hứa Diệp Phong vốn có sẵn men rượu, từ đầu đã rất khó chịu choáng váng. Vừa nghe thấy tiếng mắng nhiếc ồn ào liền nhíu mày, cảm thấy vô cùng phiền phức.

"Câm miệng, ồn chết đi được!"

Hai người phụ nữ bên cạnh bị doạ đến nỗi xanh mặt. Cả hai nhìn nhau ra hiệu, biết Hứa Diệp Phong không vui liền nũng nịu mấy câu, tay chân cũng táy máy luồn vào trong áo anh xoa nắn.

"Ơ, bọn em chỉ đùa chút thôi, Hứa tổng tuyệt đối đừng giận. Hay là chúng mình thuê một phòng, em sẽ dốc sức phục vụ, nhất định không làm anh thất vọng"

Hứa Diệp Phong sớm đã chán ngấy trò này. Anh nhíu mày, rít lên một tiếng.

"Đợi mãi sao chẳng thấy hai người cút?"

Ả đàn bà kia vừa trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hứa Diệp Phong liền bị doạ đến nỗi vô thức rụt tay lại.

Hứa Diệp Phong thở dài một cái, lặng lẽ rút trong người ra hai tấm chi phiếu đặt lên bàn.

Cả hai người phụ nữ ngồi đó dĩ nhiên hiểu ý của anh. Mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó không cam tâm, song vẫn nhịn nhục cầm lấy chi phiếu bỏ đi.

Ả mặt váy ngắn lúc nãy cảm thấy Hạ Lạc Phàm vô cùng chướng mắt, liền đi ngang hất vai cô một cái rất mạnh.

Hạ Lạc Phàm bị đẩy đến nỗi đứng không vững, giày cao gót quá cao càng khiến cô không giữ được thăng bằng, cuối cùng mất đà ngã nhào vào l*иg ngực người đàn ông trước mặt.

Hứa Diệp Phong theo phản xạ liền đỡ lấy cô. Anh và cô vốn không quen không biết, dĩ nhiên cảm thấy cô rất phiền phức, lập tức đẩy cô khỏi người.

"Thật là, tôi không có hứng thú với cô, đừng phí sức nữa"

Hạ Lạc Phàm chao đảo đứng dậy, tai cô lùng bùng nghe thấy giọng nói của ai, cuối cùng không thể nhịn nổi liền nôn oẹ lên người Hứa Diệp Phong.



Hứa Diệp Phong sốc đến nỗi cổ họng cứng ngắc không nói được gì. Anh lập tức đứng dậy, mắt dán chặt vào chiếc vest đen bị vấy bẩn, trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận.

Vốn dĩ định mắng Hạ Lạc Phàm mấy câu, không ngờ cô lại say đến nỗi ngã vào lòng anh ngủ thϊếp đi. Hứa Diệp Phong bất lực thở dài, bức bối không chịu được đành buộc miệng chửi mấy câu.

"Ha, tỉnh mẹ cả rượu"

Hứa Diệp Phong vốn định bỏ mặc cô lại một mình. Anh nhìn cô một cái, đột nhiên có chút không đành lòng, cuối cùng quyết định bế cô ra khỏi nơi này.

Bên ngoài tài xế đã đợi sẵn. Anh cẩn thận đặt Hạ Lạc Phàm nằm xuống ở ghế sau. Loay hoay một lúc, xe lăn bánh đi, Hứa Diệp Phong chống cằm nhìn ra cửa sổ, chán chê lại bất giác quay ra dán chặt mắt vào người phụ nữ nằm cạnh.

Một phút, hai phút trôi qua. Hứa Diệp Phong tự hỏi, là do cô say hay vốn dĩ đã ngốc sẵn. Cho dù là gì, chí ít anh cũng phải đưa cô đến một nơi an toàn, Bar Club là địa điểm phức tạp, anh quả thật có chút không nỡ bỏ mặc.

Mười lăm phút sau, chiếc Roll Royce dừng lại trước một khách sạn sang trọng.

Tài xế cẩn thận mở cửa. Hứa Diệp Phong liền đỡ Hạ Lạc Phàm ra khỏi xe, bế cô đi vào.

......................

Tầng 16, phòng 1028, VIP.

Hứa Diệp Phong là khách quen ở đây, căn phòng này vốn dành riêng cho anh, bình thường nếu anh không đến sẽ để trống.

Anh dìu cô lên giường, giúp cô cởi giày rồi xếp lại tư thế nằm cho ngay ngắn.

"Ha, nếu cô là đàn ông tôi sớm đã gϊếŧ cô rồi, phiền phức"

Hứa Diệp Phong bất lực thở dài một cái. Anh quay người cởi phăng chiếc vest bẩn của mình vứt vào thùng rác, không chần chừ liền tìm đến bồn tắm ngâm mình. Dĩ nhiên là phải tẩy rửa những "chiến tích" mà Hạ Lạc Phàm để lại trên người.