Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh chàng tổng giám đốc luôn có cái nhìn không mấy thiện cảm về con gái thời nay, vì anh cho rằng tất cả con gái đến với anh chỉ vì một chữ "tiền". Sở dĩ nhân vật chính Ngự Ám …
Xem Thêm

“Rau xanh ăn chát miệng, đương nhiên phải lựa chọn thịt để ăn chứ! Hơn nữa tôi còn đặc biệt làm đồ tôi thích ăn nha!” Chỉ Nhu đi đến trước mặt anh, nhìn thịt cá đầy bàn, không biết là có gì không ổn.

“Cái gì? Cô thích ăn? Cô là muốn hầu hạ tôi hay là hầu hạ chính cô?” Nghe thấy lời của cô, khuôn mặt vốn vừa lòng của Ngự Am lại đen một nửa.

“Anh cũng không nói rõ anh muốn ăn cái gì, không có lựa chọn, tôi đương nhiên là làm món tôi thích ăn!” Chỉ Nhu khó hiểu, việc này có cái gì không đúng sao.

“Cô còn nói dối!” Ngự Am sao lại cảm thấy có chút tức giận công tâm.

“Nào có, người ta nói là sự thật!” Chỉ Nhu bĩu môi oan ức nói. Ngự Am thật sự là người kỳ quái, làm thế nào cũng không vừa ý anh, nhưng không sao, vì kiếm tiền, cô có thể chịu được tính tình quái lạ của anh.

“Cô...” Anh chính thức bị cô chọc giận tới cùng.

“Được rồi, chủ nhân anh mau đi rửa tay đến ăn cơm đi! Đúng rồi, còn có một nồi canh gà, có rau cải xào!” Chỉ Nhu dường như nhớ tới cái gì, vui vẻ nói.

Nghe được lời của cô, Ngự Am không thể không vui vẻ đứng dậy.

Rửa tay xong, anh lập tức miệng lớn ăn luôn.

Nha đầu chỉ biết làm người ta tức giận thật sự có tài nấu nướng, tài nội trợ thuần thục cũng đủ để mở một nhà hàng ăn.

“Ăn ngon chứ? Tôi chỉ biết chủ nhân nhất định sẽ vừa lòng. Nhưng mà... Anh không thể ăn nhiều thịt, tính tình của anh đã không tốt, nếu không khống chế ẩm thực, nhất định sẽ táo bạo giống như trâu!” Nhìn tướng ăn tao nhã của Ngự Am, Chỉ Nhu đơn thuần quan tâm lắc đầu nói.

Lúc này Ngự Am đột nhiên buông bát đũa, một đôi mắt nóng cháy trừng mắt với Chỉ Nhu.

“Tôi, tôi nói sai cái gì sao?” Ngự Am căm tức làm cho Chỉ Nhu lí nha lí nhí nói.

“Anh đừng bực, tôi nói tất cả đều là sự thật nha! Người ăn nhiều thịt vốn sẽ không kiên nhẫn, hơn nữa gặp nhiều chuyện sẽ dễ dàng kích động...” Chỉ Nhu hảo tâm muốn nói cho hết lời, nhưng Ngự Am cũng không cảm kích cắt ngang lời cô.

“Cô nói đủ chưa? Nói xong thì thu dọn vào bếp!” Ngự Am trừng mắt nhìn nha đầu lải nhải này, trên mặt tràn đầy sự không kiên nhẫn.

“Nhưng mà tôi còn chưa ăn...”

“Ai nói có phần của cô? Toàn bộ đồ ăn này tôi sẽ ăn hết” Nói xong, Ngự Am giận dỗi ăn hết đồ ăn trên bàn, một chút nhỏ xíu cũng không để lại cho Chỉ Nhu.

Chỉ Nhu chỉ có thể trợn to mắt nhìn Ngự Am ăn hết từng miếng từng miếng đồ ăn trên bàn.

Cô nản lòng, vô kế khả thi cúi đầu, yên lặng tiêu sái vào phòng bếp. Thấy bộ dáng đáng thương này của cô, Ngự Am nói cho chính mình tuyệt đối không thể mềm lòng...

~~~~o0o~~~~

“Chết tiệt! Diệp Chỉ Nhu cô rốt cuộc hạ độc gì bên trong đồ ăn hả?” Ngự Am ôm bụng chạy vào toilet, một mặt còn không quên kêu gào với Chỉ Nhu đang xem TV.

Cái này… Cô cũng không biết Ngự Am làm sao vậy. Nói là ăn nhiều thịt sẽ tiêu chảy sao? Bốn món ăn trên bàn một miếng cô cũng không ăn, cho nên bình yên vô sự, nói như vậy... Là nguyên liệu cô mua không tươi ngon sao? Cô thừa nhận vì tiết kiệm tiền, cô đi siêu thị mua thực phẩm sắp tới hạn sử dụng, nhưng bình thường cô ăn như vậy cũng không xảy ra chuyện gì nha! Làm sao khi tiếp xúc với dạ dày của Ngự Am xong liền sinh ra phản ứng lớn như vậy.

Chỉ Nhu cúi đầu, có chút thấp thỏm không yên.

Không phải lỗi của cô... Là anh ta Ngự đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướиɠ, tí xíu không tươi ngon lập tức liền phản ánh trên cái bụng, không có nửa điểm quan hệ gì với cô. Nghe tiếng xả nước bồn cầu trong toilet, Chỉ Nhu vội vàng phóng ngay về phòng, chỉ sợ Ngự Am sẽ tìm cô tính toán sổ sách.

Về tới phòng, Chỉ Nhu đeo tai nghe Mp3 lên, khóa trái cửa, mở nhạc lớn nhất, chỉ sợ anh sẽ tìm tới cửa. Trong chốc lát, cửa phòng bị gõ mãnh liệt, Chỉ Nhu gắt gao nhắm mắt lại trốn trong chăn, cô vẫn nói cho chính mình, không có việc gì, không có việc gì.

Ngự Am cầm chìa khóa mở cửa phòng Diệp Chỉ Nhu ra. Nha đầu kia là choáng váng sao? Không nghĩ xem là nhà ai? Cô nghĩ rằng khóa cửa là có thể tránh né hết thảy trách nhiệm sao? Cô làm bữa tối ước chừng hại anh chạy hơn chục lần vào toilet! Mụ la sát đáng giận dám ý định độc chết anh! Anh chật vật chạy ra hàng thuốc hai bốn tiếng mua thuốc tiêu chảy, nếu không bây giờ anh còn đang “an vị” trong toilet, thấy một cục tròn tròn trong chăn, Ngự Am không cam lòng.

“Diệp Chỉ Nhu, lập tức đứng lên cho tôi!” Anh đứng ở cửa phòng, cách một chút khoảng cách gọi cô dậy.

Người trên giường đến động cũng không thèm động, anh nhăn mi chống nạnh gọi thêm một lần.

“Diệp Chỉ Nhu, trốn tránh sự thật là không thể giải quyết vấn đề, cô mau giơ tay chịu trói đi!”

Vẫn là không nhúc nhích.

“Diệp Chỉ Nhu đây là cô ép tôi…” Anh vứt bỏ mọi lễ giáo, trực tiếp đi tới mép giường cô, giận dữ nhấc chăn lên. Chỉ Nhu ngủ say sưa chỉ biết trở mình, lấy đùi chặn chăn bông.

Nhìn bộ dáng ngủ ngọt ngào của cô, cũng không ngẫm lại trước đó anh chết đi sống lại bao lần. Người phụ nữ đáng chết này.

“Diệp Chỉ Nhu, tỉnh lại cho tôi!” Anh gào thét lớn.

Quái, sao lại không nghe được chứ. Anh khom người nhìn lên, lỗ tai cô vẫn có tai nghe, còn mở nhạc to nhất —— Người phụ nữ này điên ư? Nhạc lớn tiếng như vậy không sợ vỡ tan màng tai sao? Ngự Am trực tiếp lấy tai nghe của cô ra, tắt nhạc đi, để ở một bên.

Đột nhiên, anh nhìn chăm chú vào cặp đùi nâng cao của cô, váy ngủ ngắn ngủi vì thế để lộ ra cặp chân trắng nõn cùng với qυầи ɭóŧ màu trắng. Thấy một màn liêu nhân này, Ngự Am luôn luôn giữ mình trong sạch lại có loại cảm giác huyết mạch sôi trào.

Anh chưa từng quan sát một người phụ nữ gần như vậy. Khó trách có người nói phụ nữ là nước tạo nên, làn da trong suốt long lanh, trắng nõn như là làn nước chảy, giống như là một hồ nước trong suốt. Cơ thể cô sao lại thơm như vậy? Anh cúi người xuống hít hà hương thơm trái cây truyền lại trên cơ thể cô.

Hương vị ngọt ngào mê người. Hơn nữa khi tầm mắt anh đi vào nhìn hai nụ hoa cao ngất do nghiêng người đè ép mà lộ ra vòng tròn đầy đặn, toàn bộ máu mũi Ngự Am cũng sắp “dốc lòng chiến đấu”.

“Ưʍ...” Miệng cô nói lời vô nghĩa, trong lúc nhất thời Ngự Am khẩn trương nghĩ rằng người phụ nữ này muốn tỉnh lại! Diệp Chỉ Nhu trong lúc ngủ mơ lại trở mình, vốn nghiêng người biến thành hình chữ đại, hình ảnh đẹp mắt cũng tuyên cáo rơi rụng.

Tư thế ngủ thật xấu! Anh ngầm nhắc nhở trong lòng.

Lúc này anh thấy rõ biểu tình xinh đẹp trên mặt cô, trong lúc ngủ mơ miệng cô nở ra nụ cười nhợt nhạt, giống như đang mơ được giấc mộng đẹp.

Người phụ nữ này phạm tội còn coi như không, còn dám bình yên vô sự ngủ giữa ban ngày? Thật sự là đôi môi chu lên đáng chết, cánh môi phấn nộn giống như được tô thêm mật ong lóng lánh... Ngự Am ảo tưởng cảm xúc tuyệt vời khi hôn môi cô, tiếp theo anh không thể khống chế mà cúi đầu, muốn kiểm soát, bao phủ lấy thứ ngọt ngào kia.

“Hì... Cho tôi tiền...” Trong mộng Chỉ Nhu đột nhiên cười ngớ ngẩn nói ra rõ ràng.

Tựa như có một gáo nước lạnh hắt lên đầu Ngự Am, ý tưởng muốn hôn môi Diệp Chỉ Nhu lập tức chạy đi mất tăm.

Người phụ nữ này rất sát phong cảnh! Cũng may mà lời nói mơ của cô làm cho anh hoàn hồn, bằng không anh thật sự sẽ làm ra một chuyện ngu xuẩn khó có thể vãn hồi với một đứa ngốc.

Nội tâm anh có loại phẫn nộ bốc lên hừng hực, không biết là bởi vì thù chưa báo được hay là không hôn được cô.

“Quên đi!” Anh nhụt chí nói trong lòng.

Ngự Am xoay người muốn đi ra ngoài, cơn giận trong lòng vẫn khó có thể an bình.

Vì thế anh động não... Dù sao cũng phải làm cho nhóc con này nếm một chút giáo huấn chứ?

Trái lo phải nghĩ, anh rốt cục nghĩ đến một phương pháp đủ để khiến cô ngoan ngoãn nghe lời, vì thế anh động thủ bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô…

Thêm Bình Luận