Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh chàng tổng giám đốc luôn có cái nhìn không mấy thiện cảm về con gái thời nay, vì anh cho rằng tất cả con gái đến với anh chỉ vì một chữ "tiền". Sở dĩ nhân vật chính Ngự Ám …
Xem Thêm

Diện mạo thanh sảng xinh đẹp tuyệt trần coi như thanh tú đáng yêu, nhưng, mặc kệ người đẹp như thế nào, ở trước mặt anh đều không kí©h thí©ɧ được tác dụng hóa học, bởi vì anh hoàn toàn xa lánh bọn họ.

“Không sợ sao? Vậy tôi đi qua nhé” Chỉ Nhu bước chầm chậm tới tiếp cận, hơn nữa cẩn thận nhìn vẻ mặt biến thành xanh mét của anh.

“Đừng tới gần tôi! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Thấy Diệp Chỉ Nhu không có ý rời đi, còn vẫn tiếp cận anh, Ngự Am tức giận đến hô to.

“Ngự Am, cơn tức của anh không cần lớn như vậy nha! Tôi sau này là người ngày đêm phải ở chung bên gối với anh đó! Anh không muốn bồi dưỡng tình cảm với tôi trước sao?” Diệp Chỉ Nhu cố ý vươn dài cánh tay tới kéo kéo góc áo Ngự Am, sau đó trợn tròn mắt đẹp nhìn anh.

“Cô đang nói hươu nói vượn cái gì? Mau đi ra ngoài cho tôi!” Ngự Am hoàn toàn không thu liễm lực đạo, vỗ mu bàn tay Chỉ Nhu một chút, đau đến cô lập tức lùi về.

“Đau quá!” Trời ạ, gã đàn ông này rất không biết thương hương tiếc ngọc.

“Biết đau thì tốt rồi, còn không mau đi!” Đáy lòng Ngự Am hiện lên một tia không muốn khó hiểu, rất nhanh lại bị cơn tức bao phủ.

“Tôi sẽ không đi! Tôi là lễ vật ba anh tặng sinh nhật hai mươi tám tuổi của anh đó! Từ hôm nay trở đi tôi chính là tình nhân chỉ thuộc về Ngự Am anh! Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, tên của tôi là Diệp Chỉ Nhu, anh có thể gọi tôi là Tiểu Diệp, nó có vẻ thân thiết hơn” Diệp Chỉ Nhu chớp chớp mắt với anh, sau đó kéo áo tạo một tư thế sεメy.

Hi vọng thiết kế này của Ngự Trạch Thiên giúp cô có thể thuận lợi ở lại đây.

“Hoang đường! Tôi căn bản không cần tình nhân gì!” Ngự Am gần như tức đến đỏ mắt.

Người cha càng già càng hồ đồ của anh đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Đã ném quả bom hẹn giờ cho anh.

“Anh đừng từ chối nhanh như vậy, thật ra tôi rất vĩ đại! Tôi rất biết làm việc nhà nhé, hơn nữa tôi rất hiểu ý, sẽ không ầm ĩ khi anh nghỉ ngơi, tình nhân như vậy biết tìm ở đâu? Huống hồ anh cũng mong muốn có một người ở bên cạnh anh, chăm sóc anh...” Chỉ Nhu khoe khoang.

“Tôi không cần chăm sóc, cô đi nhanh đi! Nếu không đi tôi mời cảnh sát đến đây!” Ngự Am không khách khí xuất ra đòn sát thủ cảnh cáo.

“Anh thật sự rất vô tình nha! Nhưng không sao, bởi vì anh không nhận tôi không được…” Vì ở lại, trong đầu nhỏ bé của cô bắt đầu có một kế hoạch.

“Truyện cười thế gian, vì sao tôi không nhận cô không được?” Ngự Am buồn cười hỏi.

“Bởi vì... Anh duy nhất sẽ không dị ứng với tôi!” Nói xong, Chỉ Nhu đánh cuộc một keo, phóng tới bên người anh, hơn nữa còn giống gấu Koala gắt gao ôm Ngự Am.

“Cô đang làm cái gì! Mau buông ra!” Việc đến quá nhanh, ngay khi Ngự Am căn bản không kịp tự hỏi, thân thể mềm mại của Chỉ Nhu đã tới gần anh rồi! Anh đời này chưa từng thân cận với phụ nữ như thế, nhiệt độ cơ thể trên người cô xuyên thấu qua quần áo luồn lách vào da thịt anh, lúc này Ngự Am bắt đầu thấy toàn thân nóng lên, nhưng nguồn nhiệt này lại khác biệt với cảm giác khi phát bệnh.

Loại nhiệt độ này sẽ không làm anh không thoải mái, chỉ biết không hiểu sao tim đập nhanh hơn, máu toàn thân cao thấp di chuyển lung tung, mà khi mùi thơm cơ thể trên người cô bay tới mũi anh, anh lại bất giác không bác bỏ, ngược lại còn có ham muốn hít thêm càng nhiều...

“Anh xem, anh thật sự không phát bệnh nha! Thật tốt quá!” Trong chốc lát, Chỉ Nhu vội vàng quan sát biến hóa sẽ xảy ra trên người anh, kết quả hưng phấn phát hiện anh cũng không có dấu hiệu phát bệnh, thật sự đúng như lời Ngự Trạch Thiên, Ngự Am chỉ có thể miễn dịch với cô, thật sự là trời cũng giúp cô.

“Đừng náo loạn! Cô cách tôi xa một chút!” Anh cũng rất bất ngờ mình nhưng lại không có việc gì! Chẳng qua lý trí muốn anh mau kéo người phụ nữ đang quấn lấy mình cách xa thân thể của mình một chút.

“Mặc kệ cô tên Diệp gì gì, tóm lại lập tức rời khỏi nhà tôi” Anh nhìn hai tay mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc nghĩ, anh hết bệnh rồi sao? Đi Tokyo một chuyến có thể chữa quái bệnh của anh sao.

“Tôi sẽ không đi” Chỉ Nhu tắt bếp, đổ mỳ ăn liền ra bát, sau đó cầm bát ngồi trên sofa ăn.

“Này! Cô có thể không gây tiếng động lớn đoạt quyền của chủ nhà hay không? Xin hãy làm rõ ràng ai mới là chủ nhân căn nhà này! Tôi chưa có hiện tượng mẫn cảm với cô cũng không có nghĩa là tôi sẽ cho cô ở lại!” Trên đời này làm sao có thể có người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy? Trình độ quấn người của Diệp Chỉ Nhu làm Ngự Am thổn thức, anh rất muốn một tay kéo cô lên, sau đó hung hăng đuổi ra khỏi nhà mình, nhưng vừa thấy bộ dáng cô ăn vui vẻ như thế, lại cảm thấy mình không thể không có khí phách như vậy.

“Mặc kệ anh nói như nào, tôi chắc chắn sẽ ở lại” Chỉ Nhu sẽ không dễ dàng buông tha! Vì khoản tài phú không cần sầu lo ăn mặc kia, cô nhất định phải chống đỡ tiếp.

“Tùy cô, tôi bây giờ mệt chết đi được, không có khả năng tranh cãi với cô! Tôi muốn đi vào nghỉ ngơi, ngày mai tôi tỉnh lại đừng để tôi lại nhìn thấy cô còn ở nhà tôi, bằng không tôi thật sự sẽ báo cảnh sát”. Ngự Am mệt mỏi không muốn tranh cãi nữa.

Chỉ Nhu ngay cả nhìn cũng không liếc anh một cái, chỉ tự cố ăn mỳ ăn liền mùi bay bốn phía thôi.

Cô tuyệt đối sẽ không đi! Cô nhất định phải làm cho gã đàn ông này mở miệng giữ cô lại! Chỉ Nhu hô to trong lòng.

~~~~o0o~~~~

Mùi thơm quá... Trong lúc ngủ mơ Ngự Am hít hít mũi, tham lam hít lấy mùi bơ kia... Một giấc mơ rất chân thật, phảng phất như là hương vị có người chuẩn bị bữa sáng nóng hầm hập ở phòng bếp.

Phòng bếp... Ngự Am tựa như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nhảy dựng lên từ trên giường.

Đáng chết! Chẳng lẽ hôm qua người phụ nữ kia còn chưa đi? Cảm xúc hỏa bạo, Ngự Am tiện tay lấy bộ quần áo đơn giản, dùng tay vuốt vuốt tóc sau đó đi đến phòng bếp, càng tiếp cận phòng bếp mùi hương kia càng nồng đậm... Không ổn! Xem ra hôm qua thông điệp anh hạ vẫn chẳng xi nhê gì với người phụ nữ đó.

“Hi, anh rời giường? Nhìn anh ngủ say như vậy, lại cười ngọt ngào như thế, tôi không nỡ gọi anh rời giường” Chỉ Nhu mặc tạp dề hồng nhạt cười tủm tỉm xoay người, nở một nụ cười tràn ngập sức sống nói với Ngự Am.

Soái ca chính là soái ca, ngay cả bộ dáng vừa rời giường không tân trang cũng mê người như vậy.

“Cái gì? Gọi tôi rời giường?” Ý của cô ta là... Cô chạy vào trong phòng nhìn lén anh ngủ?

“Đúng rồi, vẻ mặt khi ngủ của anh rất ngọt ngào nha! Giống như thiên sứ nhỏ vậy!” Đây cũng không phải là lời bình luận trái lương tâm, bộ dáng vô hại khi Ngự Am ngủ thật sự rất hấp dẫn.

“Ai cho phép cô vào phòng tôi?” Ngự Am không nghĩ tới người phụ nữ này không biết liêm sỉ như vậy, ban ngày ban mặt lại không nhận được sự cho phép liền tùy tiện ra vào phòng đàn ông, quá thất đức.

“Đây cũng không phải trọng điểm, anh ngồi xuống đó trước đi” Chỉ Nhu hoàn toàn coi lời nói của anh thành gió thoảng bên tai.

“Đây là đang làm cái gì?” Sao mà anh có điểm vô lực, phảng phất không có biện pháp với người phụ cố chấp này.

“Tôi đang giúp anh chuẩn bị bữa sáng á! Đợi một chút là xong rồi” Chỉ Nhu chuyên tâm lật chân giò hun khói trong chảo, bận rộn nói.

“Tiểu thư! Tôi nghĩ cô là nghe không hiểu lời hôm qua tôi nói rồi! Nhất định cần tôi báo cảnh sát xử lý sao?” Ngủ đủ giấc khiến anh không còn tức giận dữ dội như hôm qua, nhưng vẫn một lòng muốn đuổi người phụ nữ xa lạ quỷ dị này.

“Tôi không phải đã nói tôi sẽ không đi sao? Là ba anh bảo tôi tới chăm sóc anh! Tôi làm sao có thể nói không giữ lời chứ?” Diệp Chỉ Nhu hợp đưa lá chắn ra.

“Vớ vẩn!” Anh nắm chặt tay, đột nhiên rất muốn đánh người.

“Tôi chuẩn bị xong, anh mau đi đánh răng rửa mặt đến ăn bữa sáng đi!” Chỉ Nhu đặt chân giò hun khói lên trên bàn trắng, sau đó đại công cáo thành vỗ tay.

Thêm Bình Luận