Yêu Phải Cô Nàng Ham Làm Giàu

8/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Anh chàng tổng giám đốc luôn có cái nhìn không mấy thiện cảm về con gái thời nay, vì anh cho rằng tất cả con gái đến với anh chỉ vì một chữ "tiền". Sở dĩ nhân vật chính Ngự Ám …
Xem Thêm

“Im ngay! Nếu em dám can đảm bán vòng cổ này, anh nhất định sẽ trừng phạt em!”

“Nhưng...”

“Không có nhưng!” Anh hung ác cắt ngang lời cô muốn nói.

Chỉ Nhu nhăn mày lẩm bẩm, làm sao có thể có người tặng đồ còn bắt buộc người được tặng đeo chứ, Chỉ Nhu cảm động không thôi. Nói đến lại thấy buồn cười, chính cô sinh trưởng ở gia đình giàu có, lại chưa từng có người nào tặng cho cô thứ gì, đây là món quà đầu tiên trong đời cô, cho dù cô chết đói cũng sẽ không bán vòng cổ này.

“Em xới cơm cho anh, ăn cơm trước đi!” Chỉ Nhu lau đi nước mắt bên khóe mắt, sụt sịt mũi nói.

“Anh muốn ăn em...” Anh ôm cô từ phía sau, giọng nói từ tính lượn lờ phía sau cô.

Đơn giản một câu làm cho Chỉ Nhu mặt đỏ tai hồng.

“Nhưng ăn em sẽ không ăn no, hay là ăn một ít cơm”

“Ai nói, anh chỉ muốn ăn em... Em ngon miệng hơn trân hào hải vị đầy bàn”

“Thật vậy chăng?” Việc đó đại biểu cho cô về sau không cần làm cơm, làm thiếu phụ luống tuổi có chồng sao?

“Đương nhiên” Tay anh nhanh chóng trượt vào trong áo cô, nhanh chóng chạm lên ngực đẫy đà của cô, nắm giữ trong lòng bàn tay.

“Chờ một chút” Đây chính là phòng bếp thánh địa! Làm chuyện mờ ám ở đây không tốt lắm đâu.

“Anh chờ không kịp, cả ngày nay anh chỉ nghĩ đến em” Anh đã giở trò trên người cô.

Lời nói khıêυ khí©h của anh làm cho mặt Chỉ Nhu càng ửng hồng.

Ý của anh là, anh nghĩ đến cô cả ngày sao? Thật sự là mắc cỡ chết người.

Tay không an phận của Ngự Am phủ lên nụ hoa của cô, hai ngón tay di chuyển, chọc Chỉ Nhu cả người chấn động.

“Ưm” Cô mẫn cảm kêu lên.

“Kêu lớn tiếng chút, giọng của em rất mê người” Anh trực tiếp đưa tay vào trong quần cô…

Chỉ Nhu phụ đẩy xe mua đồ, lại đến siêu thị mua sắm.

Sau khi mua một ít trái cây và đồ dùng hằng ngày, cô dừng lại trước một quầy tính tiền.

Mắt cô nhìn quầy hàng bầy bán bαo ©αo sυ, dường như nhớ tới cái gì trừng lớn mắt.

Hai ngày khi ân ái với Ngự Am, cô hình như không thấy anh dùng cái này.

Vậy có phải đại biểu cho anh —— không tránh thai hay không? Ngự Am chẳng lẽ không nghĩ rằng cô sẽ có khả năng mang sao? Nếu cô thật sự có, Ngự Am sẽ thừa nhận đứa nhỏ này sao? Lúc trước muốn mang thai, nhưng vào lúc này đột nhiên dao động .

“Cô à, cô à!” Đột nhiên tiếng gọi của một gã đàn ông cắt ngang suy nghĩ của Chỉ Nhu.

Cô xoay người nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, trong chốc lát, cô xác định mình cũng không biết người đàn ông này.

“Có việc gì sao?” Cô hỏi.

“Đây là danh thϊếp của tôi, từ khi cô đi vào siêu thị này, tôi vẫn đi theo cô” Gã đàn ông cầm danh thϊếp trong tay nhét vào tay Chỉ Nhu, sau đó gãi gãi đầu nói.

Chỉ Nhu nhìn nhìn danh thϊếp trong tay, “Thế giới vật cưng?”

Cô nhăn mày, không vui nói: “Nhà tôi không nuôi vật cưng, không cần đẩy mạnh tiêu thụ với tôi”

“Không phải, tôi không phải muốn đẩy mạnh tiêu thụ” Gã đàn ông khẩn trương nói.

“Không thì sao?” Cô không hứng thú hỏi.

“Tôi tên là Đồng Dịch Vĩ” Gã đàn ông giới thiệu.

“Trên danh thϊếp có ghi” Cô lạnh lùng trả lời.

“Đúng, xin lỗi” Gã đàn ông thẹn thùng nói.

“Không có việc gì thì tôi phải đi” Vì thế Chỉ Nhu đẩy xe mua sắm đến quầy thu ngân.

Đồng Dịch Vĩ thấy thế vội vàng đuổi theo. “Cô à, cô dừng lại, đừng đi!”

“Lại làm sao vậy?” Cô sắp sửa tính tiền, đặt các thứ lên quầy thu ngân, sau đó nhìn anh ta hỏi.

Gã đàn ông quấn người này tám chín phần muốn cô dùng dịch vụ, “Tôi đã nói, trong nhà không nuôi vật cưng”

“Tôi biết có chút mạo muội, nhưng tôi chỉ muốn kết bạn với cô” Gã đàn ông lộ ra nụ cười, khóe miệng còn hiện lên hai lúm đồng tiền. Lúc này, Chỉ Nhu phát hiện người đàn ông thẹn thùng này cười rộ lên rất ngây ngô, còn rất đáng yêu .

“Được, nếu anh trả tiền giúp tôi, tôi đồng ý” Chỉ Nhu thích chiếm tiện nghi nói.

Vốn chính là một câu vui đùa, Đồng Dịch Vĩ lại thật sự lấy ví ra, trực tiếp tính tiền cho cô.

“Này, tôi chỉ nói đùa!” Khi Chỉ Nhu muốn chặn lại, nhân viên thu ngân đã đưa tiền lẻ vào tay anh ta.

“Không sao, chỉ một chút tiền lẻ” Đồng Dịch Vĩ cười với Chỉ Nhu.

Đầu tiên nhìn thấy Chỉ Nhu, Đồng Dịch Vĩ đã nhất kiến chung tình với cô, trái tim đã bị cô lấy mất.

“Điều này rất xấy hổ” Chỉ Nhu biết cho dù trả tiền cho anh ta, anh ta cũng sẽ không nhận, được rồi! Vậy cô vui vẻ tiếp nhận thôi.

“Cô có thể nói cho tôi biết phương danh chứ?”

“Tôi tên là Diệp Chỉ Nhu” Nói ra tên mình có thể dùng đồ miễn phí, rất có lời.

“Chào cô Diệp” Đồng Dịch Vĩ lẩm nhẩm ba chữ này trong miệng, sau đó khách khí nói.

“Đừng gọi tôi cô Diệp, rất người gọi tôi như vậy! Gọi tôi Tiểu Diệp hoặc Chỉ Nhu cũng được” Đồng Dịch Vĩ khách sáo làm cho Diệp Chỉ Nhu cảm thấy đáng yêu.

“Được, Chỉ Nhu” Anh ta đỏ mặt gọi tên cô.

“Cứ vậy nhé, bye bye” Chỉ Nhu cầm túi đồ, sau đó đi ra cửa.

Lúc này, Đồng Dịch Vĩ lại đuổi theo. “Chỉ Nhu, Chỉ Nhu, có thể để tôi xách giúp cô không?”

“A? Việc này không tốt lắm!” Mới lần đầu tiên gặp mặt đã làm phiền người ta, cô Diệp Chỉ Nhu không phải người thất lễ như vậy.

“Không sao, tôi vừa vặn không có việc gì” Nói xong, anh ta đã xách túi đồ trong tay Chỉ Nhu.

Thấy anh ta nhiệt tình như thế, thịnh tình không thể chối từ, Chỉ Nhu đành phải nhún nhún vai tùy ý anh ta đi.

Dọc theo đường đi, Đồng Dịch Vĩ không ngừng tìm đề tài tán gẫu với cô, nhưng Chỉ Nhu thật sự không có hứng thú, cho nên chỉ ư ư, nha nha trả lời.

Không phát hiện sự khác thường của Chỉ Nhu, anh ta chỉ thẹn thùng nhìn cô, sự yêu thích cô lại nhiều thêm vài phần.

Khi đến cửa nhà, Chỉ Nhu mới chủ động mở lời. “Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh hôm nay hỗ trợ, tạm biệt” Chỉ Nhu vươn tay lấy túi đồ, cám ơn anh ta sau đó tính vào nhà.

“Đây là nhà cô?” Anh ta bị khu nhà cao cấp trước mắt dọa cho hoảng sợ.

“Ừ, tôi vào nhà nhé”

“Cô Chỉ Nhu, xin đợi chút” Anh ta sợ sau này không gặp được Chỉ Nhu, vì thế khẩn trương gọi cô lại.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi mạo muội xin hỏi một chút, cô Chỉ Nhu đã kết hôn chưa?”

“Không có” Giọng cô bình thản vô cùng, như là không muốn nói thêm.

“Vậy... Cô có bạn trai chưa?” Anh ta đi theo hỏi.

Bạn trai? Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của Ngự Am. Anh được gọi là bạn trai sao? Hai người sống chung, phát sinh quan hệ thân mật, lại chưa từng hẹn hò, nắm tay, như vậy xem như là bạn trai sao? “Không có...” Không tính đi.

“Thật tốt quá” Cảm xúc vốn khẩn trương của anh ta trong nháy mắt thư thái hẳn lên.

“Vậy không có việc gì tôi đi vào nhé”

“Cô Chỉ Nhu xin chờ một chút!” Anh ta lại giữ cô lại.

“Lại có chuyện gì?” Cô rất muốn lườm anh ta một cái, nhưng xem vào việc hôm nay anh ta giúp cô, ngặn lại cảm xúc không kiên nhẫn hỏi.

“Ngày mai tôi còn có thể tới tìm cô chứ?” Trong ánh mắt anh ta tràn ngập thành khẩn. Chỉ Nhu vốn muốn trực tiếp từ chối, nhưng nhìn trong mắt Đồng Dịch Vĩ lấp lánh hi vọng, lại không đành lòng nói: “Được chứ!”

“Thật tốt quá, vậy ngày mai gặp” Đồng Dịch Vĩ như là trúng vé số, vừa lòng lâng lâng bước đi.

Anh ta đi rồi, Chỉ Nhu thở hắt ra một hơi.

~~~~o0o~~~~

Cả ngày không ra khỏi cửa, ở nhà không có việc gì, Chỉ Nhu nằm trên sofa, cảm thấy đi đường từ siêu thị về nhà chỉ có mười phút, vì sao cô cảm giác giống như qua mười mấy tiếng.

Anh ta là người đàn ông đáng yêu, nhưng rất dong dài.

Không cần đoán Chỉ Nhu cũng biết anh ta muốn theo đuổi cô, nhưng ngoại trừ Ngự Am ra, những người đàn ông khác cô căn bản thấy chướng mắt.

Thêm Bình Luận