~~~~o0o~~~~
Ngủ quá thỏa thuê nha. Diệp Chỉ Nhu thoải mái duỗi thắt lưng lười biếng, sau đó thỏa mãn mở hai mắt.
Cô nhìn nhìn đồng hồ, ai da, sao lại muộn thế này! Đã chín giờ hơn, không kịp làm cơm sáng rồi.
Nhưng, nhớ tới thảm án đêm qua, Diệp Chỉ Nhu nghĩ rằng Ngự Am cũng không có khả năng lại ăn cơm cô làm. Không biết đêm qua anh ta có tốt hay không? Anh ta hình như chạy vào toilet vô số lần, sẽ không phải là mất nước chết ở phòng khách chứ? Cô thật sự là rất hồ đồ, chỉ lo trốn anh nhưng lại thật không ngờ anh có thể bởi vì tiêu chảy nghiêm trọng mà mất nước bỏ mình. Nghĩ đến việc này, Diệp Chỉ Nhu vội vàng ngồi dậy, sờ sờ lỗ tai. Không đúng, tai nghe Mp3 của cô đâu? Hơn nữa cửa sao lại mở ra một nửa? Sẽ không phải đêm qua Ngự Am đã vào rồi chứ? Cô thật khờ, nhà là của anh, anh làm sao có thể không có chìa khóa dự phòng?
Quên đi, anh không gọi cô dậy chắc là hết giận rồi. Vì thế tảng đá nặng trong lòng Chỉ Nhu mới buông xuống, trong chốc lát, cô cảm thấy thân thể thế nào lại lạnh lạnh không giống với bình thường khi rời giường. Bởi vậy cô cúi đầu nhìn…
“Trời ơi~~~!” Cô rống to, vội vàng lấy tay vòng qua áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ quanh thân thể mềm mại của mình.
Tên đáng giận kia, lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tiếp theo cô lại thấy bên giường để lại một tờ giấy.
An phận chút! Trong di động của tôi đã có ảnh chụp “mát mẻ” của cô. Nếu như dám lấy sinh mệnh của tôi ra đùa giỡn, cẩn thận tôi công bố nó trên trang web Ngự thị - https://truyenhdt.com, để cho nhân viên nhìn đã mắt.
“Chúa tôi! Ngự Am, anh thật sự là tên hạ lưu bại hoại!” Chỉ Nhu gào to với không khí.
Vì đoạt lại trong sạch của mình, Chỉ Nhu chi một trăm năm mươi lăm tệ bắt xe taxi đến Ngự thị tìm Ngự Am tính toán sổ sách.
Thế nhưng sự việc không thuận lợi như Chỉ Nhu tưởng tượng, vừa đến Ngự thị, cô đã bị tiếp tân chặn ở đại sảnh.
“Tôi đã nói là tôi muốn tìm Ngự Am, cô sao không cho tôi đi vào?” Không thể đi qua cánh cửa này, Chỉ Nhu đứng trước quầy tiếp tân trang hoàng hoa lệ, bất đắc dĩ nhìn cô tiếp tân xinh đẹp nói.
Thật sự là đáng thương. Nhân viên toàn cầu phân bố mấy nghìn người. Ngay cả cô tiếp tân của Ngự thị cũng xinh đẹp động lòng người như vậy. Ngự Am thân là tổng giám đốc lại cả một người cũng không thể chạm vào, đơn giản là anh có “Chứng dị ứng phụ nữ”! Nhưng đây cũng không là trọng điểm, mục đích cô đến giờ phút này là đoạt lại ảnh “mát mẻ” của mình.
“Cô à, gặp Ngự tổng chuyện quan trọng là phải hẹn trước, cô đột nhiên muốn chúng tôi thông báo là muốn gặp ngài ấy ư” Cô tiếp tân lạnh lùng từ chối Chỉ Nhu.
“Quản cô hẹn trước cái gì, tôi hiện tại sẽ gặp anh ta, lập tức sẽ gặp anh ta!” Trong lòng Chỉ Nhu giống như là có một ngọn lửa đang cháy, nói đến tựa như phun hỏa.
Không thể tưởng được ở nhà muốn gặp Ngự Am dễ dàng như vậy, vừa đến công ty liền trở nên khó khăn giống như bắc thang lên trời.
“Cô à, cô nếu còn có lời nói giương oai như vậy, tôi phải gọi bảo vệ lại đây đó”
“Cô... Mặc kệ, không cho tôi gặp anh ta, tôi ngồi ở đây đợi anh ta xuất hiện!”
Nói xong, Diệp Chỉ Nhu ngồi xuống sofa, dù sao cũng có điều hòa.
Cô tiếp tân đơn giản không để ý tới cô, loại bà điên này thiên hạ còn nhiều mà, cô ta đã sớm thấy nhưng không thể trách. Huống hồ tổng giám đốc là có tiếng chán ghét phụ nữ, làm sao có thể đồng ý gặp mặt chứ? Cho dù cô ta muốn, cũng không giúp được cô gái này.
Cứ như vậy, Diệp Chỉ Nhu chờ chờ chờ trên sofa, hơi lạnh điều hòa thổi vào cô. Mắt sao lại mỏi nhừ thế này, cô đêm qua không phải ngủ rất thỏa thuê sao “Oáp…” Diệp Chỉ Nhu ngáp một cái thật to.
Không thể, không thể ngủ, sâu gây mê không nên tìm tới cô vào thời điểm này...
“Cô gái này sao vậy?” Lạc Tử Thông đi vào văn phòng tách biệt, chỉ thấy một cô gái đang nghiêng đầu ngủ trên ghế đợi, cô ta thu hút sự chú ý của anh.
“Cô ta nổi giận đùng đùng nói muốn tìm tổng giám đốc, nói đợi không được anh ấy sẽ không đi” Cô tiếp tân khó xử nói.
“Vậy à... Giao cho tôi là được” Trong đầu Lạc Tử Thông hiện lên một người.
Phải đến công ty tìm người, cô gái này hẳn là kim ốc tàng “kiều” trong nhà Ngự Am rồi.
“Cô à, cô à?” Lạc Tử Thông vỗ nhẹ vai Chỉ Nhu.
Nghe thấy tiếng nói, Chỉ Nhu vội vàng tỉnh lại, cô dụi dụi mắt nhập nhèm.
“Ngự Am đâu?” Cô đã quên chỗ khó xử, trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ở trên lầu, tôi đưa cô lên” Lạc Tử Thông tươi cười đầy mặt nói.
Thật sự là một cô gái thanh tú động lòng người, ngoại hình và khí chất không bằng kém như Ngự Am phê bình, xem ra tên kia có thành kiến không nhỏ với sắc đẹp của cô gái này.
“Trợ lý Lạc...” Biết rõ tổng giám đốc chán ghét phụ nữ, trợ lý Lạc còn muốn dẫn lên.
“Có việc gì tôi phụ trách. Cô gái, mời đi bên này” Vì thế lạc Tử Thông đầy bụng hưng phấn dắt Chỉ Nhu còn hơi buồn ngủ đến phòng tổng giám đốc. Không thông báo, Lạc Tử Thông trực tiếp đưa Chỉ Nhu vào phòng tổng giám đốc.
Chỉ Nhu thô lỗ mở cánh cửa nặng nề, ngang ngược tiêu sái đi vào.
“Ngự Am! Lập tức giao ảnh chụp ra đây cho tôi!” Cô lấy tờ giấy vẫn để trong túi ra, ném trên bàn Ngự Am.
“Ảnh chụp nào?” Chỉ Nhu đến thăm cũng nằm trong dự đoán của Ngự Am, anh vẫn vững vàng như Thái Sơn, đặt tài liệu xuống, hai tay thả xuống, hai mắt nghi hoặc nhìn Chỉ Nhu tức giận đến trực tiếp giơ chân hỏi.
“Anh tự biết trong lòng! Thân là một người lãnh đạo công ty Khóa Quốc, không thể tưởng được anh lai dùng thủ đoạn thô bỉ với một thiếu nữ tay trói gà không chặt như vậy! Tôi khuyên anh mau giao ảnh chụp ra đây, bằng không tôi nhất định cáo trạng với ba anh!” Chỉ Nhu ra sức giậm chân, lôi lá chắn ra.
Ngự Am sớm biết nha đầu kia chắc chắn tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng không nghĩ tới cô lại tìm tới cửa như vậy.
“Tốt, nó nhất định rất phấn khích! Tôi nghĩ ba tôi nếu biết cô là loại độc bà nương hạ độc vào bữa tối, đánh giá về cô nhất định sẽ tan tành mây khói” Trên mặt Ngự Am lóe ra chút đùa cợt nói.
“Anh... Tôi căn bản không hạ độc gì, rõ ràng là dạ dày anh có vấn đề” Rõ ràng công năng dạ dày của mình không tốt còn đổ tội lên đầu cô.
“Tôi căn bản không thèm để ý cô có thừa nhận hay không, dù sao trong tay tôi hiện đang nắm vương bài có lợi, cô muốn thanh minh hay đùn đẩy như nào đều không sao cả” Ngự Am vô vị nhún nhún vai, một bộ dáng không ngại chi.
“Ngự Am, anh thật sự rất quá đáng đó!” Chỉ Nhu nắm chặt hay tay tức giận đến cả người phát run, cảm thấy gã đàn ông này thật là xấu xa đến triệt để.
“Tôi chỉ là gậy ông đập lưng ông, nhưng dáng người của cô thật ra rất tốt nha, thật sự là làm tại hạ kinh diễm không thôi...” Ngự Am đi đến trước mặt Chỉ Nhu, cố ý dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô một phen từ đỉnh đầu tới ngón chân, sau đó nói.
“Anh... Thật hạ lưu!” Chỉ Nhu nghiến răng trừng mắt quát Ngự Am.
“So với thủ pháp ác độc của cô, sự tà ác của tôi căn bản chỉ là trố mắt nhìn theo”
“Đáng giận... Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới trả lại ảnh chụp cho tôi!” Chỉ Nhu gần như chỉ rít gào hỏi.
“Để tôi nghĩ... Không bằng, cô hôn tôi một cái đi!” Ngự Am lường gạt cô nói.
Anh hạ quyết tâm nhất định phải cho nha đầu kia một bài học, để cô biết ai mới là lão đại.
“Cái gì? Anh điên rồi sao?” Chỉ Nhu kinh sợ kêu lên. Cô chưa từng hôn môi bất luận kẻ nào, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, làm sao có thể toi công hy sinh chứ.
“Muốn hay không tùy cô, dù sao tôi không có tổn thất” Ngự Am không quan trọng nói.
Ngự am vụиɠ ŧяộʍ quan sát biểu tình hổn hển trên mặt Chỉ Nhu, nội tâm không khỏi cười trộm vì sự khó xử của cô.