Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân được viết bởi tác giả Kim Huyên, với những tình huống trớ trêu, dở khóc dở cười lại khiến cho hai nhân vật chính đến với nhau thật bất ngờ. Khi …
Xem Thêm

Không chịu được nữa ngã khuỵu xuống đất, thiếu chút nữa chúi đầu.

Nghe thấy tiếng kêu, Dịch Tử Xá quay đầu lại trố mắt khi thấy cô té, căn bản không kịp đỡ cô.

Anh vội vàng bước tới, đưa tay kéo cô đứng lên đồng thời rống lớn. “Cô đúng là đại ngu ngốc đúng không? Đi đường cũng không xong!”.

“Xin lỗi”. Cô lập tức xin lỗi, nào biết anh đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo ống quần cô lên, dọa cô sốc.

“Á!”. Cô sợ hãi kêu thành tiếng.

“Á cái gì?”. Dịch Tử Xá khó chịu ngẩng đầu lên trừng mắt nói.

Cô lật đật ngậm miệng lắc lắc đầu, mặc kệ anh kéo hai ống quần cô lên, kiểm tra xem đầu gối có bị thương không.

“Chảy máu rồi”. Anh nhíu mày nói.

Cô cúi đầu nhìn. “Chỉ trầy da chút xíu thôi mà”.

Anh hung hăng liếc cô một cái, sau đó đứng lên, nhấc hành lý của cô, xoay người đi.

Thấy anh vừa hành động, theo phản xạ cô cũng dợm bước theo, kết quả lại đau đớn a lên tiếng nữa.

“Cô lại làm sao vậy?”. Anh quay đầu trừng mắt hỏi.

“Chân tôi bong gân rồi hay sao đó”. Mạnh Thiên Bình vẻ mặt đáng thương nói.

Thở hắt ra một hơi, Dịch Tử Xá còn có thể nói gì, chỉ có thể quăng hành lý của cô nàng lên xe trước, sau đó quay lại bế bổng cô lên, quăng lên xe như đống hành lý.

Anh thật nghi ngờ tối hôm qua rốt cuộc mình xém đυ.ng vào một cô gái, hay một mớ phiền toái? Bất quá hình như anh từng nghe có người nói một câu thế này : phụ nữ, vốn tên là Phiền Toái.

Anh đồng cảm với người này.



Đã muốn quên bản thân từng có lúc được ngủ thoải mái thế này, vừa tỉnh lại toàn thân thật là sảng khoái.

Sau khi mở mắt việc đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ xem thử mấy giờ như một thói quen.

Mạnh Thiên Bình nhìn kim đồng hồ nhích tới 12 giờ rưỡi, tim muốn rớt ra ngoài, lập tức nhảy dựng lên xoay người xuống giường, lập tức bị cảnh vật xa lạ xa hoa trong phòng dọa sợ tới mức cứng họng, ngây ra như phỗng.

Đây là nơi nào?

Vừa mới tự hỏi trong đầu, đáp án xuất hiện ngay theo trí nhớ ngày hôm qua.

Dịch Tử Xá.

Nơi này nhất định là nhà Dịch Tử Xá, tuy rằng cô không có ấn tượng làm sao mình lại vào phòng, nằm lên chiếc giường rộng rãi thoải mái này được, nhưng cô vẫn nhớ rõ cô và anh đã kết hôn, cả chuyện cô lạc đường tối hôm qua, sau đó anh tới đón.

Này chắc không phải mơ đâu, vì hôm qua bị ngã mà chân, đầu gối và cả bụng của cô vẫn còn ẩn ẩn đau, đây là minh chứng tốt nhất.

Cô mê muội nhìn vật dụng hiện đại mới mẻ độc đáo trong phòng, bàn trang điểm, tủ quần áo, giường, ghế quý phi, bàn trà,… Cô, đột nhiên cứng đờ người.

Nguy rồi! Thảm! Hôm nay là ngày đầu tiên cô bắt đầu làm việc, vậy mà cô dám ngủ thẳng tới 12 giờ rưỡi, anh ta sẽ nghĩ cô thế nào đây?

Cô nửa đi nửa chạy, vừa sửa sang lại tóc, vừa mở cửa phòng xông ra ngoài, kết quả xuất hiện trước mắt cô là phòng tắm xa hoa chưa từng thấy. Trong phòng tắm có thiết bị spa cô từng nhìn thấy trong TV, có phòng tắm vòi sen, còn có một bồn tắm massage, trên vách tường còn trang bị hai màn hình tinh thể lỏng, trừ mấy thứ đó ra thứ gì cần cũng đều có : bồn cầu, bồn rửa mặt, gương, giỏ rác, …

Chờ một chút, cô đang làm gì đây? Hiện tại không phải là lúc thưởng thức phòng tắm lộng lẫy đâu!

Cô vội vàng lui về trong phòng, quay đầu tìm được một cánh cửa khác, không dám trì hoãn một giây chạy chậm ra ngoài, đi vào một căn phòng khác, bất giác lại bị căn phòng mới làm mờ hai mắt.

Ánh sáng chói lòa, không gian rộng lớn, đồ nội thất mới mẻ độc đáo mà hiện đại, phong cách cá nhân được thiết kế khéo léo phóng khoáng.

Đây là nhà của người có tiền đó sao? Đúng là rất khá.

Nhìn mê mẩn, Mạnh Thiên Bình đột nhiên bừng tỉnh.

Bây giờ không phải là lúc thưởng thức phòng ở của người ta, tật xấu của cô lại tái phát nữa rồi?

Lắc lắc đầu, cô giương giọng kêu lên. “Anh Dịch?”.

Trong phòng một mảnh lặng im, không ai đáp lại.

“Anh Dịch?”. Cô lại gọi lần nữa, đồng thời cẩn thận bước chầm chậm đi qua phòng khách đầy những vật dụng đắt tiền, quầy bar, phòng bếp kiêm nhà ăn, đến một căn phòng đang đóng cửa thì dừng lại.

Anh ta ở bên trong?

Cô gõ cửa. “Anh Dịch ơi?”.

Bên trong không ai lên tiếng.

Cô do dự một chút, vẫn nhịn không được tò mò và ham muốn tìm tòi cho ra, nhẹ nhàng vặn nắm cửa, đẩy ra, thăm dò bên trong.

Đây là phòng tập thể thao cỡ nhỏ, bên trong đặt vài thiết bị thể hình, nhưng không một bóng người.

Thỏa mãn lòng hiếu kỳ xong, cô đóng cửa lại, đi về phía căn phòng thứ hai.

Tuy rằng cô đoán có khả năng anh ta đang ra ngoài, không ở nhà, nhưng cô vẫn lặp lại động tác như ban nãy, gõ cửa và hỏi, thấp thỏm không yên cẩn thẩn hé mở cánh cửa ra nhìn lén bên trong.

Phòng này là phòng nghe nhìn, bên trong ngoại trừ sofa, TV, loa, thiết bị âm thanh khác ra, còn có một kệ chứa đầy CD, không biết là tuyển tập nhạc, hay phim ảnh, nói không chừng là cả hai loại.

Phòng thứ ba hình như là phòng của anh ta, toàn bộ phòng lấy màu xanh làm màu chủ đạo, giường màu xanh đậm, ga giường nhàu nhĩ chứng tỏ anh ta không có thói quen dọn giường sau khi ngủ dậy.

Phòng thứ tư bị khóa, phòng thứ năm là căn phòng cô đã ngủ tối qua.

Mạnh Thiên Bình đứng trước phòng bị khóa trái, nhíu mày hoài nghi. Vì sao mấy phòng kia không khóa cửa, mà chỉ khóa phòng này, bên trong có gì bí mật sao? Két sắt? Tác phẩm nghệ thuật vô giá? Hay là – xác chết?

Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mấy tên yêu râu xanh, nghi ngờ vì sao một người đàn ông có điều kiện tốt như anh ta còn muốn trả tiền mua người kết hôn, bỏ ra một đống của chỉ vì diễn một tuồng kịch? Dù cho anh ta không trả tiền, vẫn sẽ có một đống phụ nữ xung phong tranh cướp cơ hội giúp anh ta mới đúng.

Cô càng nghĩ càng thấy khủng bố, càng nghĩ càng thấy kinh hoàng.

Nếu Dịch Tử Xá thật sự là một tên biếи ŧɦái, là kẻ gϊếŧ người, là một tên yêu râu xanh chính hiệu….

Trợn mắt, Mạnh Thiên Bình bỗng nhiên dùng sức lắc đầu, đưa tay tự gõ cho mình một cái.

Cô rốt cuộc đang miên man ở đâu đó? Có tất yếu tự dọa mình như vậy không? Nếu anh ta đúng là yêu râu xanh thì cô đã chết oan chết uổng từ tối hôm qua lúc bất tỉnh nhân sự rồi, làm sao còn êm đẹp đứng ở đây mà suy nghĩ vớ vẩn?

Hít sâu một hơi, cô lại ngúc ngoắc đầu lần nữa, muốn loại bỏ mấy ý tưởng loạn thất bát trong đó, dời sự chú ý của mình sang căn phòng hoa lệ phía trước.

Phòng này lớn thật, không một trăm thì cũng tám mươi bình*, đây gọi là nhà giàu đó ư? Thật là trăm nghe không bằng một thấy, cuối cùng cô cũng biết tới.

Đột nhiên, cửa lớn truyền đến một tiếng ‘bíp’, nhạc vang lên, cửa lớn bị mở ra kêu ‘cạch’, một bà thím đi vào.

Tình huống xảy ra bất thình lình, Mạnh Thiên Bình sợ quá trợn tròn hai mắt, không biết làm sao đứng cứng đờ tại chỗ.

Người đó là ai? Là mẹ của Dịch Tử Xá sao? Cô phải tự giới thiệu thế nào? Bọn họ có thiệt nhiều chuyện còn chưa nói rõ nha.

“Bà chủ, bà tỉnh rồi?”. Thấy cô, bà thím mỉm cười thân thiện.

Mạnh Thiên Bình ngạc nhiên.

Bà chủ?

Hả, thím ấy kêu cô là bà chủ? Chắc là đúng chứ, hiện tại ở đây ngoại trừ cô ra, đâu còn ai khác.

“Xin hỏi thím là?”. Cô miễn cưỡng ‘gặp biến không sợ’ mở miệng nói.

“Tôi là người phụ trách quét dọn, bà chủ cứ gọi tôi là chị A Thanh là được”.

“Chị A Thanh?”.

“Đúng”. Chị A Thanh nhếch miệng gật đầu. “Buổi sáng ông chủ gọi điện nói tôi chiều nay đến quét dọn, nói đừng đến sớm sợ sẽ ầm ỹ làm phiền tới giấc ngủ của bà chủ, làm tôi sốc luôn, vì tôi chưa từng biết ông chủ kết hôn lúc nào, còn tưởng ‘bà chủ’ là mẹ ông chủ kìa. Nhưng nhìn bà chủ còn rất trẻ, so với con gái tôi đang học đại học nhìn còn trẻ hơn”. Chị ta nói, vừa nói vừa lanh tay lanh chân bắt đầu quét dọn.

Thêm Bình Luận