Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Yêu Phải Cô Nàng Bán Thân được viết bởi tác giả Kim Huyên, với những tình huống trớ trêu, dở khóc dở cười lại khiến cho hai nhân vật chính đến với nhau thật bất ngờ. Khi …
Xem Thêm

Cô nhìn chăm chú, sau đó lắc đầu. “Không đâu. Nếu anh thật sự giống tính ba, vậy ba sẽ không đánh người”.

“Vì sao?”.

“Vì anh cũng không đánh người”.

Nghe thấy cô trả lời không chút do dự, Dịch Tử Xá nhịn không được cười khẽ 1 tiếng, cúi người hôn cô.

“Không được chắc chắn như vậy, thực tế anh sẽ đánh người, nhưng chỉ không đánh trẻ con & phụ nữ thôi, ba anh cũng vậy. Đáng tiếc, anh không phải phụ nữ, cũng không phải trẻ con, nên anh phải thận trọng như vậy, hiểu chưa?”.

“Cho nên ba anh thật sự sẽ đánh anh?”.

“Nếu anh dám chọc mẹ anh tức giận hoặc đau lòng thì – đúng vậy, ba sẽ đánh”. Anh gật đầu.

Mạnh Thiên Bình vẫn cảm thấy khó hiểu, vì cô không thể tưởng tượng được cảnh anh bị đánh sẽ ra sao.

“Nguy rồi!”. Đột nhiên, cô cứng đờ cả người, la lên.

“Làm sao vậy?”.

“Chuyện chúng ta kết hôn tạm thời không được nói cho ba mẹ anh biết, vậy mà hôm nay anh lại la lớn trong công ty em là vợ anh, chuyện này nếu ba mẹ anh nghe được, thì phải làm sao?”. Cô lo lắng bối rối. “Trời ơi, không chừng bây giờ họ đã nghe được rồi!”.

“Yên tâm, nếu bọn họ nghe được, điện thoại trong nhà hoặc chuông cửa đã sớm vang inh ỏi rồi”. Anh trấn an cô, miệng cười rộng tới mang tai.

“Anh còn cười được?”. Cô khó tin nhìn anh.

“Vì em lo lắng cho anh”.

“Đó là đương nhiên, anh là chồng em, sao em không lo lắng cho được?”.

Câu trả lời của cô lại làm miệng Dịch Tử Xá rộng ra suýt chút nữa tới ót, tiếp theo anh hôn cô thật sâu, ôm cô rất chặt.

“Em là của anh, vĩnh viễn là của anh”. Giọng anh tràn ngập dục tình.

“Dạ”. Cô không hề dị nghị gật đầu đáp lại.

“Như vậy”. Anh kéo giãn khoảng cách ra 1 chút, phi thường nghiêm túc, khẩn trương nhìn cô không rời mắt. “Em có đồng ý lấy anh không, Mạnh Thiên Bình?”.

Cô ngẩn người, đáp ngay. “Em đã lấy anh rồi còn gì”.

Anh lắc đầu. “Lúc trước là hợp đồng, còn hiện tại là vì… Khụ khụ!”. Anh ho 2 tiếng không được tự nhiên rồi mới xấu hổ nói. “Anh yêu em”.

Nước mắt ào ra từ hốc mắt Mạnh Thiên Bình, làm nhòe tầm mắt cô.

“Đáng chết!”.

Cô đột nhiên nghe thấy anh thấp giọng mắng, đồng thời kéo cô vào lòng vỗ về.

“Anh nói những lời này không phải muốn làm em khóc”. Anh ảo não nói.

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, kề sát đầu, lắc lắc, chùi những giọt nước mắt hạnh phúc vào l*иg ngực anh.

Dịch Tử Xá luống cuống tay chân để cô ngừng khóc, thấy cô không có dấu hiệu dừng lại, rốt cuộc nhịn không được kéo cô đứng dậy, thô lỗ. “Đừng khóc, em còn chưa trả lời anh, cuối cùng em có chấp nhận lấy anh không?”. Khẩu khí có điểm dữ dằn, nhưng động tác rất dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt và trên mí mắt cô.

Mạnh Thiên Bình không ngăn được mình mỉm cười, vừa khóc vừa gật đầu với anh.

“Anh muốn nghe chính miệng em nói”. Anh nhìn cô chăm chú, giọng đột nhiên trở nên khàn khàn dị thường.

Cô ngẩng đầu lên hôn anh 1 cái, sau đó mới nói. “Em đồng ý”.

Giọng cô cũng nghèn nghẹn, rõ ràng mà thâm tình.

Đáy mắt anh nhiễm 1 tầng tình ý, dùng nụ hôn mà đáp trả.



Nắm tay vợ, Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình 2 người tình cảm ngọt ngào bước nhanh tới địa điểm gặp mặt.

Bọn họ đến sớm nửa tiếng so với giờ hẹn, cả 2 định lợi dụng thời gian dư để ăn mừng 1 tí, không ngờ khi bồi bàn đưa họ vào phòng ăn đã đặt trước, bên trong đã sớm có người ung dung ngồi ghế uống trà.

“Chết đi, Nhâm Duẫn Dực, đồ khốn nhà mày chạy tới đây làm gì?”. Anh nhịn không được mắng luôn.

“Đương nhiên tao tới xem diễn kịch”. Nhâm Duẫn Dực mỉm cười, nham hiểm như đang muốn hưởng thụ đại tiệc.

Bất quá khi ánh mắt anh dời xuống, nhìn 10 ngón tay giao nắm của Dịch Tử Xá và Mạnh Thiên Bình, tươi cười lập tức tắt ngúm, thay vào đó nhíu mày nghi ngờ.

Anh lịch sự đứng dậy, phong độ vươn tay ra chào Mạnh Thiên Bình lần đầu gặp mặt. “Xin chào, em là – ”. Lời còn chưa dứt, cánh tay đã bị người khác gạt đi.

“Vợ tao”. Dịch Tử Xá lớn tiếng.

Nhâm Duẫn Dực cứng họng trợn mắt, ngạc nhiên đến nỗi á khẩu. Vợ?

“Mày giỡn cái gì? Mày kết hôn hồi nào?”. Anh hoàn hồn nhăn mặt.

“1 tháng trước”. Dịch Tử Xá lấy vẻ mặt ‘đường làm quan vô cùng rộng mở’ nhìn anh, trả lời.

“Giỡn hoài mày”. Nhâm Duẫn Dực trừng.

“Tao giỡn mày làm gì, muốn coi chứng cứ không?”. Anh giơ lên 10 ngón tay giao nắm của 2 người, rồi chìa nhẫn kết hôn ra cho bạn xem. “Đây là nhẫn kết hôn của tụi tao”.

Nhâm Duẫn Dực cắn môi, chân mày nhíu chặt nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên lộ ra biểu tình như mới tỉnh ngộ. “Cái này là biện pháp thoát khỏi khốn quẫn của mày đó hả, giả kết hôn? Giỏi, đúng là không đoán ra được!”. Anh ngăn không được, vừa cười vừa lắc đầu. “Bất quá mấy anh đây cảnh cáo chú em 1 tiếng, tân nương cũng không phải kẻ ngốc, chú nghĩ thoát được thoải mái à?”.

“Xem ra không có căn cứ xác đáng thì mày không tin tao đã thật sự kết hôn đúng không?”. Dịch Tử Xá thở dài, nói xong liền rút bóp ra quăng về phía bạn. “Nhìn tên người phối ngẫu trong chứng minh đi”.

Nhâm Duẫn Dực nghi ngờ nhìn anh, sau đó mới mở bóp ra, tìm được chứng minh thư, xoay ngược lại.

“Đáng chết!”. Anh đột nhiên rủa, ngẩng đầu trừng thằng bạn không biết nhẫn nại, hễ kích động sẽ làm ra chuyện không có đầu óc. “Dịch Tử Xá, mày đang làm cái quỷ gì?”. Anh thật không dám tin vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt này mà nó dám giỡn quá hóa thật đăng kí kết hôn luôn!

“Có gì mà quỷ? Đã nói với mày cô ấy là vợ tao, tao đã kết hôn rồi, mày còn không tin”. Dịch Tử Xá thoải mái nhún vai, sau đó nắm tay Mạnh Thiên Bình đi tới ghế ngồi, thật cẩn thận dìu cô ngồi xuống. “Đến đây, cẩn thận 1 chút”.

Nhâm Duẫn Dực bị hành động khác thường đó dọa trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt thiếu chút nữa lòi ra ngoài.

Làm ơn đi, tên có vẻ mặt dịu dàng, cử chỉ nhỏ nhẹ, ăn nói ân cần này là thằng bạn Dịch Tử Xá không biết nhẫn nại, to mồm, mỗi khi nói chuyện giống như cãi lộn còn không nói chuyện thì như đầu gấu xã hội đen mình quen biết 30 năm nay sao?

Tuy rằng bề ngoài giống, trên thực tế là giống như đúc, nhưng nó tới chỗ nào không sạch sẽ, không cẩn thận bị trúng tà hay ma nhập vô à?

“Tử Xá, mày có khỏe không đó?”. Vẻ mặt anh quan tâm thăm hỏi. “Gần đây mày có tới nhà tang lễ hay nghĩa địa linh tinh nào không?”.

Quen biết nhau cả đời, Dịch Tử Xá làm sao không hiểu ý Nhâm Duẫn Dực.

“Tao khỏe lắm, không có trúng tà trúng gió gì hết”. Anh trợn mắt.

“Rất nhiều người trúng tà lúc đầu đều thấy mình khỏe, không sao”. Nhâm Duẫn Dực trưng ra bộ mặt nghiêm túc.

“Cho nên mày muốn tao đấm cho 1 cái, mới tin tao không sao chứ gì? Nếu vậy tao chấp nhận, tới đây”. Dịch Tử Xá nói xong nắm tay lại thành đấm, vẻ mặt âm trầm nguy hiểm, từng bước tới gần anh.

“Được rồi, tao tin mày không sao hết, tao tin”. Nhâm Duẫn Dực lập tức lùi về sau, giơ tay lên ôm đầu.

“Thật đáng tiếc, tao còn tưởng mình có cơ hội luyện bắp tay”. Dịch Tử Xá dừng lại, khẩu khí thất vọng, chọc Mạnh Thiên Bình nhịn không được bật cười.

“Nó là Nhâm Duẫn Dực, thằng khốn nạn cá tính ti bỉ, giảo hoạt, nham hiểm ngoại cỡ”. Anh giới thiệu với cô.

“Ê, tao thiếu tiền mày hả thằng quỷ? Dìm hàng nhau dữ vậy!”. Nhâm Duẫn Dực nhịn không được lên tiếng kháng nghị.

“Cô gái xinh đẹp này là Mạnh Thiên Bình – vợ anh đó chú”. Không để ý bạn kháng nghị, Dịch Tử Xá tiếp tục giới thiệu đôi bên. “Còn nữa, mày nói nhỏ nhỏ tôi, đừng có to mồm dọa con tao”.

“Ha! Ha!”. Nhâm Duẫn Dực cười 2 tiếng trào phúng. “Mày coi lại mày đi, nói chuyện còn to hơn sét đánh mà kêu ai nói nhỏ? Mày cái thằng này, rốt cuộc có biết không – ”. Nói chưa xong, mặt đã đơ cứng ngắc.

Con? Ánh mắt anh bất giác nhìn về phía Mạnh Thiên Bình, lập tức hiểu ra.

Thêm Bình Luận