Chương 3: Bị theo dõi

Người đàn ông nghe vậy rũ mắt xuống.

“Vậy cậu thích lộng ở đâu trên chính mình?”

Hồng nhạt nơi đuôi mắt nam sinh trước mắt không có biến mất, lông mi dài rũ xuống, cánh môi nở nang no đủ .

Khung xương nhỏ, xương cổ tay cũng như thế.

“Trên giường, phòng tắm hay ban công?”

Người đàn ông cũng không biết chính mình làm sao, ngày thường lạnh nhạt ít lời, vô luận nam nữ đều không có hứng thú, qua hai mươi mấy năm, không cùng ai thảo luận qua loại đồ vật tiêu chuẩn của nam giới.

Giờ phút này hắn lại nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận kia, trong đầu vô thức hiện lên cái môi xinh đẹp kia, hơi hơi giương, lông mi ướt nhẹp, đôi mắt ướt dầm dề tất cả đều là hơi nước.

—— bảo bối khẳng định thích ở phòng tắm, tay ê ẩm, miệng hồng hồng, ta trực tiếp đứng dậy rồi.

—— ban công cũng được nha, bắt lấy lan can lạnh lẽo, bảo bối sợ bị nhìn thấy không dám phát ra tiếng, nước mắt chảy tới trong miệng.

—— đại lão, lưu lượng này ta đủ!

—— không ai cảm thấy cẩu nam nhân này không thích hợp sao, nhìn hắn lớn lên đẹp trai, miễn cưỡng đồng ý cho hắn đùa giỡn bảo bối của ta.

Mặt Thiển Linh càng thêm đỏ, cậu đáng thương hề hề cùng hệ thống khiếu nại: Làn đạn luôn kêu loạn, phòng phát sóng trực tiếp đều là cái dạng này sao, ta không thể chú tâm vào trò chơi.

663 yên lặng ở trong lòng nghĩ, không, chỉ có phong cách phát sóng trực tiếp của cậu là như thế này.

【 có thể đóng cửa làn đạn 】

Thiển Linh lúc này mới chú ý tới, trên màn hình ảo xác thật có một lựa chọn, lúc sau, đủ mọi làn đạn màu sắc liền biến mất không thấy.

Hô.

Thiển Linh ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị một đám người kêu bảo bối gì đó, thật sự có chút khó có thể tiếp thu.

Nam nhân thấy Thiển Linh nửa ngày không có phản ứng, còn tưởng rằng đối phương sinh khí, vẻ lạnh lùng trên gương mặt nhiều thêm vài tia hoảng loạn .

“Ngươi sinh khí sao? Ta nói những cái đó chỉ là……”

Thiển Linh mới vừa tắt làn đạn đi, không chú ý lúc trước đối phương nói gì, “Cái gì?”

Nam nhân lại có chút không rõ, nhìn thực ngoan, bộ dạng như là dù trêu đùa như thế nào đều sẽ không tức giận.

“Không có gì, nơi này là bệnh viện tâm thần, ngươi nếu là sợ sẽ thiếu điểm tiếp xúc cùng bọn họ.”

Thiển Linh lại hỏi: “Cùng người tiếp xúc cũng tính điểm sao?”

“Không tính, ta không bệnh.”

“ Trùng hợp nga, ta cũng không có.”

Trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ “Ta tin ngươi cái quỷ”.

Thiển Linh yên lặng nhìn trời, đáng giận, nói như vậy, vậy mà không ai tin tưởng cậu hết.



Bọn Thiển Linh bị đưa tới phòng hoạt động.

Phòng hoạt động diện tích không lớn, 40 người bệnh trái phải, đại đa số mọi người đều ngồi ở vị trí của chính mình, còn có mấy người khác ngồi xổm trong một góc.

Hộ lý là thiếu niên trẻ, cười lộ hai cái răng nanh nhòn nhọn, tổ chức bầu không khí đặc biệt nhiệt tình, một hai bắt người mới bọn họ giới thiệu hạ chính mình, nói là có lợi cho việc nhanh chóng rút ngắn tình cảm.

“Bạch Cảnh, bệnh sử: Phản xã hội, đa nhân cách, bệnh tâm thần phân liệt.”

Vẻ mặt nam nhân bên cạnh Thiển Linh lạnh lùng, không cảm xúc nói.

“???”

Loại tự giới thiệu này thật là kéo gần cảm tình chứ không phải là thị uy sao?

Nhưng mà trừ bỏ vẻ mặt khϊếp sợ của Thiển Linh, mấy người bệnh cùng hộ lý nghe thấy vậy, hoàn toàn không cảm thấy Bạch Cảnh là nhân vật nguy hiểm, nên làm gì thì làm.

Hắn đây là con nít đi?

Ác nhân??

Tưởng tượng hôm nay người khác ở trên giường cậu đùa dai, có khả năng người này giấu bệnh trong người, Thiển Linh cả người đều không tốt.

Cậu không xác định được đối phương lần sau sẽ làm cái gì.

“Như thế nào còn ngẩn người vậy?”

Hộ lý duỗi tay ở trước mặt cậu quơ quơ.

“Đến lượt cậu giới thiệu, mau phấn tinh thần chấn lên nga.”

Thiển Linh nhỏ giọng nói.

“Thiển Linh, bệnh sử…… chứng vọng tưởng.”

Bầu không khí trong phòng vẫn luôn trầm trầm tử khí bắt đầu có tiếng vui cười thảo luận.

“Này tính cái tự giới thiệu sao?”

“Tốt xấu gì cũng nên báo số đo 3 vòng chứ, thích hình tượng anh trai linh tinh nào.”

Thiển Linh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không biết.”

Biểu tình những người vui vẻ chế nhạo cũng sửng sốt vài giây, tựa hồ đã biết Thiển Linh dễ khi dễ, liên tiếp hỏi chút các vấn đề riêng tư kỳ kỳ quái quái.

Lúc này.

“Thứ lạp thứ lạp ——”

Góc hoạt động tự giới thiệu bá bỗng nhiên vang lên, một chuỗi âm thanh thứ lạp——

“Thông báo, hôm nay phát sinh sự việc công kích ác ý với hộ lý, sau đây là trừng phạt: Người bệnh tham dự tập kích sẽ tăng gấp đôi thời gian lao động."

Đi đầu là Đoạn Tinh Dực, đơn độc trị liệu châm điện ba ngày.

Nam sinh Thiển Linh nhìn thấy trong máy theo dõi, giờ phút này cả người đầy lệ khí, một thân dã tính khó thuần phục lười nhác kéo chân, đi vào phòng hoạt động.

Vóc dáng hắn rất cao, cho dù là hơi tơi tả, cũng không lạc trong biển người, mắt một mí lạnh lùng sắc bén, cau mày, đồng thời tiến vào tàn nhẫn đạp chân ghế dựa.

Chân ghế ở trên sàn nhà gạch men sứ vẽ ra một đạo âm thanh chói tai lại bén nhọn.

Không khí nháy mắt bị đình trệ.

Nguyên bản những người bệnh đang ngồi toàn bộ đều đứng lên, mang theo cẩn thận mà lấy lòng.

“Đoạn gia, ngài đã về rồi, mời vào trong.”

Giữa phòng có cái sô pha đơn, nghênh đón chủ của nó trở.

Đoạn Tinh Dực ngồi xuống, giống như thủ lĩnh mắt lạnh lùng nhìn khắp phòng, cuối cùng dừng ở trên mặt Thiển Linh, hắn nhíu mày.

"Người mới tới?”

Thiển Linh sợ tới mức hóa đá.

Lúc trước cậu đã chuẩn bị tốt để gặp mặt Đoạn Tinh Dực, nhưng sau khi chân chính mặt đối mặt, cậu phát hiện so người thật với người trong máy theo dõi còn dọa người hơn.

Đoạn Tinh Dực liếc nhìn cậu.

“Ngươi câm còn ngốc như vậy, sẽ biết nói chuyện?”

Bị nhục nhã ngay trước mặt nhiều người như vậy, nháy mắt mặt Thiển Linh đỏ lên, bẹp miệng rất muốn phản bác.

Cậu không ngốc! Cũng không phải người câm!

Người này tuy rằng lớn lên rất đẹp, nhưng nói chuyện cũng quá không lễ phép đi!

Lúc này, không biết là ai ác ý hướng eo Thiển Linh mà đẩy một cái, lực đẩy quá mạnh, cả người cậu mất cân bằng, liền bị đẩy như vậy ——

Thiển Linh giống như ăn vạ mà bay ra, chóp mũi đυ.ng phải cái gì đó rắn chắc, cậu chưa kịp cảm thụ, cổ chua xót lại lần nữa dâng lên, mai khai nhị độ, hôm nay lần thứ hai đυ.ng vào cái mũi!!

“Ngô…… Đau quá.”

Một tiếng cười khẽ khinh thường ở bên tai cậu vang lên, dán vào lỗ tai Thiển Linh.

“Nguyên lai không phải đồ ngốc.”

Thiển Linh sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu, gương mặt lạnh nhạt sắc bén kia của Đoạn Tinh Dực gần trong gang tấc, nhướn một bên lông mày, “Lá gan không nhỏ, dám đυ.ng ta.”

“!!!”

Thiển Linh ba chân bốn cẳng muốn từ trên đùi Đoạn Tinh Dực bò dậy.

Đoạn Tinh Dực nhéo đoạn đốt ngón tay tinh tế, nhẹ nhàng đem người kéo trở về, ngồi ở trên đùi chính mình.

“Để ngươi đi rồi?”

Thiển Linh mới vừa ngồi ổn, chóp mũi như có đồ vật gì đó ấm áp, chảy tới rồi trên môi, Thiển Linh duỗi tay lau một cái, thấy máu đỏ chói mắt.

Thiển Linh run run rẩy rẩy đi xem Đoạn Tinh Dực, ở cổ áo sạch sẽ của đối phương phát hiện một chút màu đỏ mới mẻ.

Mà Đoạn Tinh Dực lăng lăng nhìn hắn.

—— bị theo dõi.

Cuối cùng khi Thiển Linh trở lại phòng bệnh, trong lỗ mũi có một cục bông, tay chân lạnh lẽo, đầu cũng choáng váng.

Trong đầu tất cả đều là ánh mắt Đoạn Tinh Dực nhìn chằm chằm cậu, cốt tủy phát lạnh.

Cậu không có, trò chơi kết thúc, đêm nay liền sẽ bởi vì chọc đại ca khu A, bị mười mấy người vây đánh.



“Đoạn gia, dựa theo quy củ, đêm nay sau lúc tắt đèn hẳn là chọn hai tên người mới giáo huấn, em thấy Bạch Cảnh không tồi, trong đám người mới nhìn hắn là muốn đấm nhất, đem hắn đánh phục, những người khác khẳng định dễ bảo.”

“Còn có Thiển Linh, trắng trắng gầy gầy, Đoạn gia chạm vào một chút liền đổ máu, bắt lại đây trêu đùa một lần rồi một lần phỏng chừng muốn làm sao đều có thể.”