Chương 50: Không Thể Ỷ Đông Hϊếp Yếu (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Nếu không phải Lý Hiên nhanh nhạy, đã sớm sử dụng một tấm "Phong Hành phù" dán trên người, thì đã bị đối phương đấm trúng mũi rồi.

Lúc này, hắn lại mượn lực của tấm phù, lùi về phía sau thêm một khoảng cách, cũng tránh đi quyền phong kéo tới, sau đó nhíu mày nhìn về phía tên thanh niên kia: "Nơi này chính là phủ Hứa Quốc Công, ngươi thực sự muốn đánh nhau ở đây sao?"

"Sau khi xong việc ta sẽ tự mình xin lỗi chủ nhân của nơi này."

Trương Tiến cười lạnh, dùng quyền đập lòng bàn tay mình: "Hôm nay, bản công tử muốn đánh ngươi một trận, dù có là Thiên Vương lão tử xuống đây cũng không ngăn cản được ta. Nếu như ngươi sợ, không muốn bị đánh thì quỳ xuống xin lỗi, tự nhận mình là súc sinh, kêu lớn ba lần xin lỗi Tịch nhị tiểu thư, bản công tử sẽ rộng lượng tha thứ cho ngươi một lần."

Ánh mắt của Lý Hiên biến đổi, sắc bén như đao liếc nhìn về phía Tịch Nhị tiểu thư đang trốn trong đám người phía xa.

Lúc đầu hắn còn tưởng chuyện này là do chủ nhân ban đầu của cơ thể này gây ra, không ngờ lại là vị Tịch tiểu thư kia gây chuyện.

"Lại còn quỳ xuống xin lỗi?" Bành Phú Lai cười to: "Ta khuyên các hạ hãy nghĩ lại, nếu hôm nay đánh nhau thật thì các ngươi cũng sẽ không tốt đẹp gì đâu."

"Ngươi là Bành Phú Lai sao? Hiện tại ngươi còn cho rằng phủ Thành Ý Bá còn có thể bảo vệ nhà họ Bành nhà ngươi sao? Vẫn còn muốn nịnh bợ cái tên này?"

Trương Tiến cười với vẻ khinh thường, sau đó có từng tia điện từ trong nắm đấm của hắn ta tràn ra: "Các ngươi còn lo lắng cái gì nữa, tiến lên cho ta. Ngày hôm nay chỉ cần không có người chết thì ta sẽ nhận hết..."

Thế nhưng tên này đang nói bỗng im bặt đi, hắn ta phát hiện tình hình không đúng lắm, mười mấy người xung quanh hắn đều đang run rẩy, bắp chân cũng đang run rẩy liên tục.

"Cô gái bên cạnh hắn chính là Giang Hàm Vận." Có người sắc mặt xanh trắng đi tới bên người Trương Tiến, nói nhỏ: "Chính là Huyết Thủ Tu La tiếng tăm lừng lẫy đó!"

Công tử nhà Thị độc phủ Hàn Lâm lập tức run rẩy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Mặc dù hắn ta tại Bắc Kinh xa xôi cũng biết danh tiếng của Giang Hàm Vận

"Hóa ra là Giang giáo úy, Giang đại nhân."

Có thể là chưa gặp được Huyết Thủ Tu La chính thức là như thế nào, Trương Tiến vẫn gắng gượng bình tĩnh lại được, ôm quyền về phía Giang Hàm Vận: "Đây là ân oán cá nhân của ta và Lý Hiên, đại nhân không có dự định xen vào chứ?"

Giang Hàm Vận nháy nháy mắt, cười như không cười, nói: "Ta sẽ không lấy lớn hϊếp nhỏ, thế nhưng ta cũng không thể nhìn các ngươi vây đánh thuộc hạ của ta được. Như vậy đi, chỉ cần các ngươi không ỷ đông hϊếp yếu thì ta sẽ không tham dự vào."

Trương Tiến lập tức mừng rỡ, chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Hiên: "Chỉ cần là đơn đấu là được sao? Thế nhưng ta phải nhắc nhở trước, đây cũng không phải là so tài, ta sẽ dùng toàn lực, cũng không phải chạm tới là thôi đâu."

"Ta nói rồi, ta sẽ không tham dự vào." Giang Hàm Vận tiếp tục dùng quạt tròn che đi nụ cười của mình: "Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, như vậy thì ngươi muốn đánh như thế nào đều tùy ngươi."

"Cám ơn đại nhân đã đồng ý." Trương Tiến cười lớn, nhìn về phía Lý Hiên với vẻ bỡn cợt và khinh thường: "Ra đi, ngươi vẫn định trốn sau lưng phụ nữ tới bao giờ?"

Lý Hiên âm thầm thở dài, lại đi tới trước người Trương Tiến năm bước: "Trương huynh, vốn giữa chúng ta không ân không oán, hi vọng ngươi không nên hối hận."

Thế nhưng câu nói này của hắn lại đổi lấy một trận cười vang của đám người xung quanh, phần lớn đều nhìn về phía Lý Hiên bằng ánh mắt ẩn chứa sự châm chọc.

Lý Hiên Lý Khiểm Chi nổi danh là một kẻ vô sỉ bừa bãi, không học vấn không nghề nghiệp. Trái lại người đối diện, chẳng những công pháp luyện thể kiêm tu cả phong lẫn lôi, chân nguyên trong cơ thể cũng đã tới cảnh giới nhất định rồi.

Bành Phú Lai cũng cho rằng Lý Hiên nói khoác mà không biết ngượng, hắn ta nói nhỏ với Trương Thái Sơn với vẻ ủ rũ: "Hay là chúng ta tới đánh hôi? Cũng không thể chỉ nhìn xem Khiêm Chi bị đánh chứ."

Hắn ta cảm thấy bạn tốt của mình đã bị Giang Hàm Vận đạp vào trong hố lửa.

"Không cần, cái tên Trương Tiến này chưa chắc đã là đối thủ của Khiêm Chi." Trương Thái Sơn lại cười lạnh, nói: "Phú Lai ngươi cũng không nghĩ thêm chút sao, ngày hôm qua Khiêm Chi suýt nữa thì làm một cánh tay của Tư Đồ Trung đóng băng. Mà Tư Đồ Trung lại là tổng bộ đầu tử ý của Kim Lăng, tu vi đã tới Ngũ trọng lâu cảnh rồi, chuyện này người bình thường có thể làm được hay sao?"

Có lẽ ngày hôm qua Bành Phú Lai không chú ý tới, thế nhưng hắn ta lại tận mắt nhìn thấy cánh tay phải của Tư Đồ Trung đã bị đông cứng trong thời gian rất dài.

"Còn có chuyện này sao?" Bành Phú Lai giật mình nhìn về bóng lưng của Lý Hiên, trên mặt của hắn ta hiện lên vẻ chờ mong.