Chương 44: . Ngày Nào Cũng Muốn Ăn Thịt Thiên Nga (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

Bọn họ nhanh chóng đi đến trước một đình tạ, lúc Lý Hiên bước vào trong đó, chỉ thấy một vị cô nương mặc quần áo màu nước hồ đứng bên sườn đình. Sau khi nàng ta nghe thấy tiếng bức rèm che vang lên thì quay đầu lại nhìn về phía Lý Hiên.

Đây là một cô gái có mặt trái xoan, dáng người hơi đầy đặn, mặt mũi cũng thanh tú đáng yêu. Sau khi vị cô nương này liếc mắt nhìn Lý Hiên một thì trong mắt hiện lên chút khác thường, hình như kinh ngạc vì tướng mạo của Lý Hiên.

Nhưng sau đó ánh mắt nàng ta lập tức rét lạnh, bên môi hơi mỉm cười: "Ngươi là Lý gia Nhị Lang?"

"Đúng là Lý Hiên!" Lý Hiên ôm quyền dựa theo lễ tiết thời đại này: "Xin chào Tịch cô nương… "

Nhưng lúc hắn còn định nói gì thì thiếu nữ kia lại dùng tay chỉ mặt cỏ bên ngoài: "Ngươi có nhận ra đó là gì không?"

Lý Hiên dời mắt nhìn qua, sau đó lập tức nhíu mày: "Cóc?"

"Là con cóc." Thiếu nữ sửa đúng đạo, sau đó cười lạnh: "Chính là thứ này, ngày nào cũn muốn ăn thịt thiên nga."

Sắc mặt của Lý Hiên tức thì trầm xuống: "Lời này của cô nương không khỏi có phần quá đáng? Dù cho cô nương có chướng mắt Lý mỗ, thì cũng không cần phải dùng lời nói độc ác thế này."

Tuy nói trước đó hắn cũng cảm thấy nguyên thân là một thằng khốn con ông cháu cha, quả thật đang làm nhục cô nương nhà người khác. Nhưng mà những lời này, cũng quá mức rồi.

"Ta sợ ta không nói như vậy, có ai đó cứ không ngại da mặt dày, nhào đi lên như chó vậy."

Thiếu nữ liếc nhìn Lý Hiên, vẫn dùng giọng cứng rắn: "Thành Ý Bá phủ các ngươi dùng ân tình ép người ta báo đáp, không cho ta nói sao? Các ngươi chỉ cảm thấy mẫu thân ta da mặt mỏng, tâm địa không cứng rắn, dùng ân tình của Tịch thị thiếu nhà các ngươi năm đó tới cửa khi dễ. Nói cho ngươi biết Tịch Xảo Vân này cũng không phải dễ khi dễ!"

Lý Hiên căn răng, sau đó ôm quyền với vị Tịch tiểu thư đối diện này: "Vẫn lại là câu nói đó, cô nương ngươi không tình nguyện, cũng không cần dùng lời lẽ ác độc thế này, cáo từ!"

Tuy trong lòng hắn đang bừng lửa giận, nhưng cũng không thể đánh cô nàng này một trận được chứ? Đứng ở lập trường đối diện, xem nguyên thân Lý Hiên và Thành Ý Bá phủ bây giờ là hầm lửa, cũng không có gì không ổn.

Nhưng lúc Lý Hiên quay đầu đi ra đình tạ, thiếu nữ sau lưng cười lạnh một tiếng: "Lời lẽ ác độc? Cũng không nhìn xem mình là thứ gì? Thành Ý Bá phủ các ngươi sớm hay muộn gì cũng sẽ xong đời, Lý Hiên ngươi chỉ có bề ngoài tô vàng nạm ngọc, không phải con cóc là cái gì?"

Thân hình Lý Hiên dừng một chút, sau đó xốc bức rèm che lên, đi ra ngoài không chút do dự.

Lúc này thị nữ của Lưu thị còn chờ ở bên ngoài, sắc mặt cũng xanh mét. Tuy người này đang đứng ngoài đình tạ, nhưng hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên trong.

Lý Hiên chỉ có thể thở dài: "Ngươi có thể đi hồi bẩm mẫu thân, tuy hôn sự này không thành nhưng cũng không thể oán ta."

"Nô tỳ đều đã nghe thấy." Thị nữ một vuốt cằm, lại vẫn căm tức nhìn về phía đình tạ: "Xin thưa công tử, người đầu tiên nhắc tới việc hôn sự này không phải phu nhân nhà chúng ta, mà là hai tháng trước, Tịch phủ nhờ bà mối tới nhà làm mai, thử hỏi câu nói lấy ân tình bức ép này ở đây ra? Còn ân tình mà cô nương kia nói, đại khái chỉ hai mươi ba năm trước nhà họ Tịch sa sút, nghèo rớt mùng tơi, Thành Ý Bá phủ ta tài trợ ngàn lượng bạc, hỗ trợ cho vào Quốc Tử Giám đọc sách. Lại có, chín năm trước Tịch đại nhân đắc tội quyền tướng, bị bãi quan miễn chức, hạ ngục luận tội. Cũng là Tịch phu nhân đích thân đến xin phu nhân giúp đỡ, nhờ Bá gia ra mặt, hỗ trợ miễn tội phục quan! Lúc trước Tịch phu nhân lời nói khẩn thiết, nô tỳ thấy như còn rành rành trước mắt, nói là cái gì đời đời kiếp kiếp, ngậm cỏ kết vành báo đáp…"

Tiếng nói của nàng ta trong veo mà lạnh lùng như ngọc, không phải đặc biệt cao vυ"t, lại khiến đám người đi qua chung quanh nhao nhao ghé mắt.

Lý Hiên cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, trong trí nhớ của nguyên thân, thị nữ bên cạnh Lưu thị tên là Lãnh Vũ Nhu, luôn luôn giữ vẻ lạnh như băng, ít nói kiệm lời, cho tới bây giờ gặp chuyện gì cũng trấn tĩnh ung dung, gần như không có chuyện gì có thể khiến nàng ta thất thố.

Không ngờ hôm nay, cô gái không chỉ một lần bị nguyên thân gọi là băng mỹ nhân này, vậy mà nói thẳng lời oán hận người khác, hơn nữa lời nói còn cay độc đến mức này.