Chương 17: Canh Bầu Dục Cừu, Cẩu Tử (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­ ­ ­ ­ ­ ­ ­

※※※※

Lý Hiên nói là phải tìm hiện trường xảy ra vụ án, nhưng lại đánh thẳng một mạch đến phòng tạp vật ở tầng năm của Lãm Nguyệt lầu.

Sau khi hắn đẩy cửa ra thì Tư Đồ Trung âm dương quái khí nói: "Lý công tử thật là quen việc dễ làm mà."

Lý Hiên thì thản nhiên đáp lời: "Tư Đồ tổng bộ đầu cũng đã xem những khẩu cung đó rồi, ta không tin là ngươi không nhìn ra được gì. Tất cả những gian phòng đối diện sông của Lãm Nguyệt lầu đều có người, chỉ có duy nhất gian phòng tạp vật này là không có bố trí gì cả. Nếu như nói nơi nào thích hợp để gϊếŧ người nhất thì cũng chỉ có chỗ này thôi."

Hắn nhìn vào trong phòng, sau đó không ngoài dự đoán, nhướng mày: "Vậy mà lại ở đây thật."

Ánh mắt của Tư Đồ Trung cũng hơi thay đổi, nhưng sau đó hắn ta lại đứng khoanh tay trước ngực không nói một lời, dáng vẻ như là khoanh tay đứng nhìn.

Lý Hiên cũng không để ý đến hắn ta, bắt đầu thăm dò từng bước một từ ngoài vào trong.

Gian phòng chứa đồ linh tinh này ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, bên trong còn trống hơn phân nửa, đồ linh tinh thì được chất đống ở góc đông nam, chiếm khoảng mười mét vuông. Chỗ trống thì đặt một cái bàn và một cái giường gỗ.

Hiển nhiên là lúc Lãm Nguyệt lâu đang vội vã thì nơi này cũng có thể bị người lợi dụng rồi.

Thứ Lý Hiên chú ý đến đầu tiên là hai cái chậu bằng đồng đặt trong đống đồ linh tinh. Hai cái một lớn, một nhỏ, đường kính của cái chậu lớn thì có thể so với bánh xe, cái chậu nhỏ thì chỉ cỡ đùi của một người đàn ông trưởng thành.

"Hiện trường có công cụ làm diêm tiêu, chắc là Lãm Nguyệt lâu đặt ở đây để dự phòng rồi." Lý Hiên cúi người nhìn xuống đất: "Sàn đã được tẩy rửa rồi, rất sạch sẽ, nhưng trong khe hở trên sàn vẫn còn sót lại vết máu như cũ."

Tiếc rằng đây là cổ đại, không có công cụ kiểm tra đo lường ở hiện đại, nếu không thì dù trên sàn có rửa sạch đến thế nào cũng chẳng có tác dụng gì cả. Hắn còn có thể trực tiếp nhận dạng hung thủ thông qua dấu vân tay.

Nhưng mà những linh kiện của thế giới này có trên ba loại pháp thuật có thể dùng để xác nhận dấu vết, nhưng mà nguyên thân Lý Hiên không có học vấn, không có năng lực, không nắm vững khoản nào cả.

Lý Hiên đang gấp rút bổ sung nhưng thời gian có hạn, tu vi không đủ, trước mắt hắn vẫn chưa tiến bộ được bao nhiêu cả.

"Dưới bàn có rất nhiều vết máu, hẳn là máu đã bắn ra đây vào lúc phạm nhân hành hung người chết."

Nói đến đây, Lý Hiên lấy một cây chủy thủ từ trong ống tay áo ra, khắc họa ra một dáng người trên sàn: "Xét theo vết tích thì hẳn là lúc còn sống, người chết đã nầm sấp ở đây."

Tư Đồ Trung nhìn như thờ ơ không có biểu tình gì, ở bên cạnh lạnh lùng nhìn chăm chú, nhưng trong mắt hắn ta thì lại thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc mà người bên cạnh không thể phát giác ra.

"Những thứ linh tinh này đã từng bị động chạm vào, vệt bụi không đúng, vài chỗ còn sót lại dấu tay, có thể đoán là sau khi hung thủ và người chết tiến vào phòng chứa đồ linh tinh thì đã xảy ra một trận xô xát nhẹ, thậm chí là xung đột, dẫn đến có vài món đồ linh tinh bị rơi đổ. Trước khi rời khỏi hung thủ đã từng dọn dẹp lại, phỏng chừng là do vội rời khỏi nên mới để lại vài dấu vết, nhỉ?"