Chương 17
Edit: EvNguyen
Beta: Hàn Mạc Thiên aka TT31KK
Mạnh Hân thở dài, bước tới ngồi xuống bậc thang cạnh Ngãi Phong Lý. Ngãi Phong Lý có chút không được tự nhiên xích qua một bên, dùng lực đem áo khoác nhét vào lòng Mạnh Hân. Mạnh Hân nhìn hành động trẻ con của Ngãi Phong Lý một câu cũng không nói, lẳng lặng ngồi. Ngãi Phong Lý nhìn đến sốt ruột, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng không thèm để ý đến Mạnh Hân.
Hai ngày qua Tokyo đã có tuyết rơi, nhiệt độ hôm nay đặc biệt lạnh. Ngãi Phong Lý lúc này đang khóc cũng không cảm thấy lạnh, hiện tại mới cảm giác được gió thổi có bao nhiêu lạnh, cuối cùng vẫn là luyến tiếc người trong lòng bị cảm. Ngãi Phong Lý không được tự nhiên đứng dậy bước vào trong phòng.
Mạnh Hân nhìn Ngãi Phong Lý vào phòng, cũng vội vàng đứng dậy vào theo. Bên trong mọi người chơi đến hưng phấn, Ngãi Phong Lý dụi dụi mắt bước lại gần Lâm Ánh Ti, túm quần áo Lâm Ánh Ti nói “Em đi về trước, chị uống ít một chút, một hồi tự mình trở về”
Lâm Ánh Ti khoát tay “Chị... chị có thể tự về. Chị gọi Hứa lão sư tới đón... chị“.
Ngãi Phong Lý lúc này thật không có tâm tình cùng mọi người chơi đùa, cầm áo khoác đứng dậy chào mọi người về trước, có chuyện gì ngày mai nói sau, trong này còn nhiều người có thể chiếu cố Lâm Ánh Ti, huống hồ nàng phát hiện Vương Việt suốt buổi tối ngày hôm nay không uống bao nhiêu. Vì thế Ngãi Phong Lý đi lại bên cạnh Vương Việt “Tôi về trước, một lát anh giúp tôi đưa Lâm tổ trường an toàn về khách sạn.”
“Em muốn đi về? Anh đưa em đi?” Vương Việt có chút tha thiết nhìn Ngãi Phong Lý.
“Không cần, tự tôi có thể trở về, anh ở đây chiếu cố mọi người, nhớ cam đoan đưa Lâm tổ trưởng an toàn trở về.”
“Được rồi anh biết” Vương Việt lại cảm thấy thất bại, hắn cũng coi như nhìn thấu, tâm ý của mình dành cho Ngãi Phong Lý cũng chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Mạnh Hân nhìn Ngãi Phong Lý quay về khách sạn, yên lặng mà ngồi uống hết một ly rượu đỏ. Tâm tình của nàng có chút kỳ quái, nhìn Ngãi Phong Lý rời đi nàng có chút chịu không nổi. không biết có phải hôm nay uống hơi nhiều, bản thân nàng thế nhưng bây giờ có chút...tịch mịch?
Mạnh Hân cũng đứng dậy nói lời tạm biệt với mọi người, đi tới cửa chợt nhớ đến một việc, âm thầm quyết định, sau đó bước lại gần Lâm Ánh Ti, nhét thẻ phòng của mình vào áo khoác Lâm Ánh Ti “Cậu đêm nay qua phòng tôi ngủ đi, sáng mai trực tiếp đi. Ngãi Phong Lý sẽ đi cùng tôi.”
“Cậu nóng vội mang Ngãi Phong Lý nhà tớ đi làm gì, thật không thú vị, sáng mai tớ còn muốn cùng cậu ăn điểm tâm đây.” Lâm Ánh Ti mặt đầy men say, làm bộ muốn nâng cằm Mạnh Hân.
Mạnh Hân lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nói “Không cần, tôi đi trước”
“Tạm biệt quản lý”, “Quản lý trên đường cẩn thận”
Mạnh Hân gật đầu chào các đồng nghiệp, cũng không quay đầu lại mà bước ra phòng.
“Bang bang phanh“. Ngãi Phong Lý trở lại không bao lâu liền nghe tiêng đập cửa.”Chị như thế nào về nhanh như vậy...” Ngãi Phong Lý tưởng là Lâm Ánh Ti, kết quả lại giật mình nhìn Mạnh Hân ngoài cửa.
Ngãi Phong Lý phản xạ có điều kiện là muốn đóng cửa, bị Mạnh Hân nhanh chân hơn chen vào trước. “Chị làm gì a” Ngãi Phong Lý có chút lớn tiếng nói.
Mạnh Hân không nói lời nào, có chút kỳ quái bước từng bước đến gần Ngãi Phong Lý, thẳng đến đối phương dựa sát vào cửa, mới cuối người xuống, làm bộ muốn hôn.
Ngãi Phong Lý có chút kinh ngạc nhắm lại hai mắt, trong lòng mang theo rối rắm lẫn chờ mong, đợi thật lâu sau lại nghe một tiếng cười. mở to mắt nhìn Mạnh Hân đã đứng thẳng, gương mặt mang chút ý tứ đùa giỡn “Cô... là nghĩ rằng tôi muốn hôn cô sao? Ân Ngãi Phong Lý?” Mạnh Hân nói rất có phong phạm bá đạo của một tổng tài.
Trước mắt rõ ràng vẫn là khuôn mặt xinh đẹp đến mỹ lệ, giờ phút này thoạt nhìn làm Ngãi Phong Lý sinh ra vài phần không thoải mái. Trong lòng nàng đau xót, Mạnh Hân đên nay là muốn đem toàn bộ tôn nghiêm của nàng đập phá sao? Ngãi Phong Lý cúi đầu che giấu nét khuôn mặt không áp chế được bi thương, vừa định mở miệng đuổi Mạnh Hân ra ngoài, liền phát hiện trước mắt mình có một bóng người, đầu bị người kia nâng lên, sau đó Mạnh Hân cách mình càng này càng gần, đột nhiên trên môi truyền đến một trận ấm áp.
Ngãi Phong Lý trợn mắt nhìn Mạnh Hân nhắm mắt thâm tình hôn mình. Ngãi Phong Lý cảm giác người này lại hoàn mỹ như vậy, mọi thứ trên thế gian đặt trước mặt người này đều mất nhan sắc, giờ phút này, trái tim đau đớn của Ngãi Phong Lý đã được Mạnh Hân lấp đầy. Ngãi Phong Lý muốn nói “ngày sau cho dù nhìn thấy nhiều cảnh đẹp hơn, chỉ sợ đều không bằng người trước mắt.“.Một màng này, đến hết cuốc đời Ngãi Phong Lý cũng sẽ vĩnh viễn không quên.
Mạnh Hân hôn thập phần chuyên chú, ỷ lại thân cao hơn Ngãi Phong Lý 5cm lại có thêm giày cao gót đem Ngãi Phong Lý quyển vào trong lòng, Ngãi Phong Lý thất thủ sau liền bị hôn đến thất điên bát đảo, cả người xụi lơ trong lòng Mạnh Hân. Một tay Mạnh Hân ôm eo nhỏ, tay kia cầm tay Ngãi Phong Lý để lên vai mình, sau đó lại đem một tay khác thả lên, để Ngãi Phong Lý hai tay ôm cổ mình, lúc này mới vừa lòng vòng hai tay vòng qua eo Ngãi Phong Lý, tiếp tục kích hôn. Vài phút sau hai người đều có chút hít thở không xong, nhất là Ngãi Phong Lý, cảm giác chình mình thiếu chút nữa tắt thở.
“Ngu ngốc, cô không biết thở sao?” Mạnh Hân hỏi. Ngãi Phong Lý đem mặt chôn trong lòng ngực Mạnh Hân, tránh cho xấu hổ, nàng mới không như vậy!.
Hai tay Ngãi Phong Lý còn vòng qua cổ Mạnh Hân, sắc mặt ửng đỏ. Đêm nay Mạnh nữ vương có chút...quá nhiệt tình đi? Chẳng lẽ bị tình cảm của mình dọa một trận sao đó khơi gợi du͙© vọиɠ chinh phục của nữ vương?
Ngãi Phong Lý còn chưa nghĩ ra được đáp án, Mạnh nữ vương lại có động tác.
Ánh mắt Mạnh Hân mị lên cúi đầu hôn hôn khóe miệng Ngãi Phong Lý “Cô... có hay không là muốn...?”
Trong đầu Ngãi Phong Lý “ong” một tiếng, trên mặt lập tức đỏ chót. Thế nhưng lại ma xui quỷ khiến gật đầu 2 cái.
Mạnh Hân chiếm được đáp án, lại tiếp tục đem Ngãi Phong Lý áp vào tường, cái hôn lần này là dừng trên cổ, Ngãi Phong Lý bị hôn thoải mái hừ một tiếng. Nghe âm thanh phát ra Mạnh nữ vương càng thêm nhiệt tình, tay dò xét theo áo Ngãi Phong Lý mà tiến vào, tay Mạnh Hân hơi lạnh làm Ngãi Phong Lý rùng mình.
“Lạnh?” Mạnh Hân rời khỏi cổ Ngãi Phong Lý hôn hôn miệng nàng, tuy nói vậy nhưng cũng không dừng lại động tác trên tay.
Ngãi Phong Lý bị phương thức nói chuyện miệng dán miệng này làm cho chút ngứa, quay đầy né tránh Mạnh Hân “Đừng...đừng như vậy.”
“Đừng...thế nào?” Mạnh Hân mang ý xấu liếʍ liếʍ vành tai Ngãi Phong Lý, làm Ngãi Phong Lý một trận giật mình.
“Đừng....đừng ở chổ này” Ngãi Phong Lý có chút thẹn thùng nói.
Mạnh Hân cảm thấy Ngãi Phong Lý lúc này thật đặc biệt khả ái, kỳ thật chỉ cần tinh tế tiếp xúc Ngãi Phong Lý, sẽ phát hiện kỳ thực nàng thật giống một tiểu nữ sinh, thật khả ái. Tuyệt đối không giống như bộ dáng hài tử đứng đắn bên ngoài. Giống như hiện tại, nàng rõ ràng là không có nhiệt tình đáp lại, lại trêu chọc du͙© vọиɠ trong lòng mình, hận không thể một ngụm nuốt xuống đối phương.
Mạnh Hân cổ họng khàn khàn nói “hảo“. Liền kéo Ngãi Phong Lý bước đến giường.
Mạnh Hân để Ngãi Phong Lý ngồi xuống mép giường, cúi xuống thực hiện đúng chuẩn của một cái hôn sâu, tóc của Mạnh Hân chạm trên mặt Ngãi Phong Lý, tóc hai người giao lại cùng một chổ. Mạnh Hân hôn không chỉ mang theo độ ấm, còn mang theo một cổ hương vị băng lãnh trên người, hương vị này làm Ngãi Phong Lý say mê, không tự giác liền bị Mạnh Hân đẫy ngã xuống giường.
Mạnh Hân nằm xuống trên người Ngãi Phong Lý, hôn một đường từ mắt, mũi, miệng, cuối cùng dừng lại trên xương quai xanh. Mạnh Hân vươn lưỡi liếʍ láp xương quai xanh của Ngãi Phong Lý, cả người Ngãi Phong Lý rất mẫn cảm lại bị Mạnh nữ vương khıêυ khí©h đến cứng lên. Từng tiếng rên rĩ theo miệng Ngãi Phong Lý tràn ra. Mạnh Hân có chút gấp gáp đem áσ ɭóŧ của Ngãi Phong Lý đẩy lên, hai tòa sơn phong bị nội y màu trắng bao lấy, tuyệt không đơn điệu giống như lúc mặc quần áo, ngược lại thập phần mê người.
Mạnh Hân nhịn không được vùi đầu mình xuống, tóc dài ma sát với làn da khiến Ngãi Phong Lý thoãi mái đến nỗi da gà. Tay Mạnh Hân cũng không dừng lại, lòn ra sau cởi móc áσ ɭóŧ đem nội y lấy ra. Ngãi Phong Lý không quen bại lộ thân thể trước mặt người khác, nhắm mắt nghiêng đầu không dám nhìn Mạnh Hân.
Mạnh Hân há miệng ngậm lấy một tòa tiểu phong, làm Ngãi Phong Lý thở gấp liên tục, giữa hai chân có một trận ấm áp chảy ra ngoài, cảm giác này cũng quá ngượng ngùng cùng kỳ quái đi, nàng là lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, toàn thân mẫn cảm ghê gớm. Hai tay Mạnh Hân thuần thục tìm xuống dưới quần Ngãi Phong Lý, cởi bỏ nút khóa liền dễ dàng kéo xuống bỏ đi. Ngãi Phong Lý thẹn thùng không dám mở mắt, Mạnh Hân chắc chắn là thấy hạ thân nàng chảy ra điểm ướŧ áŧ đi.
Mạnh Hân đứng ở bên giường nhìn Ngãi Phong Lý chỉ còn xót lại qυầи ɭóŧ nằm trên đó, trong lòng không khỏi cảm thán Ngãi Phong Lý thường ngày cũng quá uổng phí dáng người của mình đi. Dáng người của Ngãi Phong Lý lý rất tốt, tiểu chuẩn đường cong chữ S, eo tròn nhỏ gọn, thậm chí so với Mạnh Hân còn tốt xem hơn vài phần.
Cởi sạch Ngãi Phong Lý Mạnh Hân cũng không cho cả hai lãng phí thời gian, nhanh chóng cởi ra một thân quần áo, chỉ chừa lại qυầи ɭóŧ liền leo lên giường nằm xuống thân thể Ngãi Phong Lý.
Ngãi Phong Lý vẫn nhắm chặt mắt, lúc da thịt hai người tiếp xúc lại mở mắt ra. Nàng là muốn nhìn xem, người trước mắt là xinh đẹp đến cỡ nào.
Ed: khụ là thế này, chương sau tác giả viết H, mà viết cũng chỉ viết da lông bên ngoài. Khụ thiếu đều tắt đèn đi ngủ thôi. Cho nên tui thêm thắt tý cho nó sinh động