Chương 8

Trong nồi vừa hay có nước nóng, Diệp Xu múc nước nóng thừa ra cho gạo vào, đóng nắp nồi, sau đó tìm một vòng trong bếp, trong túi đựng đồ khô, nàng vui mừng tìm được sơn tra khô và lê khô. Diệp Xu bốc mỗi thứ một ít, dùng nước nóng rửa sạch xong thì cắt thành miếng cho vào nồi cùng nấu với gạo đã giã nát.

Sau đó Diệp Xu đến phòng củi ôm một ít củi về, cho từng thanh từng thanh vào trong bếp lò.

Đại ma đầu đứng bên cạnh nhìn nàng, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều.

Lúc Diệp Xu đã thêm xong củi, sau đó nàng dùng hai thanh củi đặt trên đất ngồi lên bên trên. Nàng đang phân vân không biết nên dùng câu nào để phá vỡ sự im lặng giữa hai người thì một chiếc khăn tay màu trắng hình vuông đưa đến.

Diệp Xu khó hiểu nhìn đại ma đầu.

"Mặt của cô nương." Đại ma đầu chỉ vào chỗ dưới cằm bên trái của Diệp Xu.

Diệp Xu nhận lấy khăn tay sau đó lau qua, khăn tay quả nhiên có vết đen, chắc chắn là do vừa rồi lúc nàng không để ý quệt trúng nhọ nồi.

"Cảm ơn." Diệp Xu cười.

Tống Thanh Từ cũng ngồi xuống học Diệp Xu, dừng hai thanh gỗ đặt trên đất rồi ngồi lên đó.

“Tại hạ Tống Thanh Từ, nhà ở Dương Châu, là thư sinh, đến đây để cầu phúc cho mẫu thân, tình cờ gặp cô nương ở đây lại phiền cô nương nấu cháo cho Tống mỗ, thực sự là ngại quá.”

“Người trong giang hồ mà, thích thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, thực ra vừa hay công tử đói mà ta cũng đói liền cùng nhau nấu cháo ăn, rất thú vị.” Diệp Xu nghe thấy Tống Thanh Từ nhắc đến mẫu thân liền nghĩ đến mẫu thân của mình, khó tránh lộ ra cảm xúc thật, vành mắt đỏ lên: “Lệnh đường vẫn khỏe chứ?”

“Bệnh cũ thôi, bởi vì ta ở đây đọc sách không về được, nghe nói hương hỏa nơi đây rất linh nên đến.”



Không hổ là đại ma đầu, sáng tác câu chuyện không chút sơ hở.

“Cô nương đến đây vì việc gì?” Đôi đồng tử đen nhánh của đại ma đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Xu: “À, tại hạ còn chưa biết danh tính của cô nương.”

Diệp Xu sợ nói thật trực tiếp báo đại danh của mình, chỉ với danh tiếng xấu nổi tiếng trong giới Võ Lâm của nàng, đại ma đầu chắc chắn cho rằng nàng có ý đồ bất chính, một chiêu giải quyết nàng luôn.

“Bằng hữu đều gọi ta là Diệp Tử, công tử cũng gọi ta vậy đi, nhà ta ở Lăng Vân bảo, chỉ là một người trong giang hồ, không nhã nhặn như công tử, hi hi…” Diệp Xu lanh trí lựa chọn nói tên ở nhà, như vậy cũng coi như là nói thật, không phải nói dối lừa hắn: “Ta đến đây vì chuyện giang hồ, đến góp vui thôi.”

Đáy mắt Tống Thanh Từ đầy ý cười nhìn Diệp Xu gật đầu: “Gần đây hương khách ở lại Pháp Hoa tự quả thực người giang hồ rất nhiều.”

“Cháo sắp xong rồi.” Diệp Xu ngửi thấy mùi thơm lập tức đứng dậy.

Tống Thanh Từ nhặt một thanh củi nhỏ trên đất lên, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Xu.

Diệp Xu vội vàng mở nắp, khói nóng lập tức bốc ra khỏi nồi, nàng vội vàng dùng muôi đảo.

Mùi thơm nồng nàn của gạo trộn lẫn với mùi hương hoa quả nhàn nhạt tỏa ra.

“Ta múc nửa bát cháo cho công tử thử xem.” Diệp Xu đặc biệt cho thêm chút muối, người lâu rồi không thích ăn uống, lần đầu tiên khôi phục lại phải từ từ.

Diệp Xu cười đưa bát cháo nóng hổi đến trước mặt Tống Thanh Từ.

Bởi vì có Sơn Tra nên cháo là màu đỏ nhạt, vị ngọt nhẹ, màu sắc đẹp, ngửi xong khiến người ta rất có khẩu vị.