Tống Thanh Từ thật sâu nhìn chằm chằm Diệp Xu, khóe miệng thoáng qua một nụ cười nhẹ, sau đó tiếp tục xem xét tình hình trong Đại Hùng bảo điện.
"Ta thấy bọn họ tranh cãi rất gay gắt, Diệp cô nương, ngươi có muốn giúp đỡ không?"
"Lời nói của ta không có trọng lượng, những người kia đều xem thường ta, cần gì đến ta hỗ trợ."
Diệp Xu vừa dứt lời, đột nhiên có một vệt lụa đỏ tung bay trong không trung, vô số cánh hoa tán loạn rồi lần lượt rơi xuống.
Phong cách ra sân kinh điển này chỉ dành riêng cho Thánh cô của Hồng Liên giáo: Sở Nguyệt.
Danh tiếng của Sở Nguyệt trên giang hồ cũng tương tự như Diệp Xu. Cả hai đều lăn lộn trong giang hồ, hơn nữa đều là những yêu nữ ác độc khét tiếng, cho nên hai người ở cùng một hoàn cảnh “Mỗi người đều là cặn bã của giang hồ vì vậy mỗi lần họ gặp nhau, đều sẽ đặc biệt chú ý tới quan hệ đối phương”.
Sở Nguyệt mặc một chiếc váy màu đỏ chót, dẫn theo đám người Hồng Liên giáo hùng hùng hổ hổ xông tới. Nàng tình cờ liếc nhìn trong đám đông, bắt gặp bóng dáng của Diệp Xu.
“Không ngờ Diệp bảo chủ lại ở đây, đã lâu không gặp!”
Giọng nói của Sở Nguyệt lanh lảnh, đầy sự mỉa mai.
Mọi người có mặt ngay lập tức chú ý đến Diệp Xu đang khiêm tốn trốn sau đám đông.
“Ta biết nhất định ta sẽ gặp ngươi ở đây mà.”
Sở Nguyệt thuận tiện nhìn lướt qua Tống Thanh Từ đang đứng cạnh Diệp Xu, có chút ngạc nhiên quan sát hắn.
"Không lẽ vị này là người kia mà ngươi muốn quyến rũ à? Ngươi tên gì ấy nhỉ?....Hộ pháp Thăng Dương cung Thạch Thiên Cơ. Ôi trời! Ta không ngờ Hộ pháp Thạch Thiên Cơ vậy mà lại trẻ tuổi, anh tuấn như vậy, rất đẹp đấy.”
Diệp Xu nhíu mày không nói nên lời. Nàng cảm thấy rõ ràng rằng Sở Nguyệt này đang cố tình làm nhục nàng trước mặt mọi người.
Diệp Xu ngay lập tức sửa chữa nhận thức sai lầm trong đầu: “Mỗi người đều là cặn bã của giang hồ vì vậy mỗi lần họ gặp nhau, đều sẽ đặc biệt chú ý tới đối phương”
Lúc này, Sở Nguyệt đã khoanh tay trước eo, cố gắng ép cho ngực mình đầy đặn hơn, sau đó ngượng ngùng cúi đầu trước Tống Thanh Từ chào hỏi: "Thạch hộ pháp không ngại nói xem tư sắc ta trông thế nào? Ta cũng sẵn sàng gia nhập cùng các ngươi “
Mọi người có mặt bắt đầu cười, như thể bọn họ đã quên rằng bản thân đang ở trong tình trạng khó khăn bị Hồng Liên giáo giam cầm. Mọi người nhìn Sở Nguyệt, Diệp Xu và Tống Thanh Từ không chớp mắt, sợ sẽ bỏ lỡ chuyện cười của ba người bọn họ.
Tống Thanh Từ thờ ơ mở hé mắt, sau khi nghe Sở Nguyệt nói như vậy thì cũng không có một chút hứng thú nào, hắn nhướng mắt liếc nhìn Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt đang tạo dáng mê hoặc thì cảm thấy có một ánh mắt ghê rợn, nàng ta sửng sốt một lúc. Chờ cho đến khi nàng ta nhìn lại Tống Thanh Từ thì phát hiện đối phương chỉ là một thư sinh nho nhã gầy gò rất bình thường, ngoại trừ trắng trẻo đẹp trai, có vẻ như không có gì đặc biệt.
"Cô nương có lòng, ta xin cảm ơn. Nhưng cô nương hình như nhận nhầm người rồi, Tống mỗ và Diệp cô nương không có ham thích lạ đời như vậy, thứ cho tại hạ khó tòng mệnh."
Giọng nói của Tống Thanh Từ rất thấp, lại cực kỳ dễ nghe. Cộng thêm giọng nói của Sở Nguyệt quá lanh lảnh chói tai, mọi người nghe thấy giọng nói của Tống Thanh Từ theo bản năng đều trở nên yên lặng.