Cái này không phải là đầu hàng Hồng Liên giáo, vốn dĩ mọi người đều muốn tìm ra hung thủ, cho nên chúng ta không nên để cho hung thủ này đi được." Mộ Dung Dật lúc này đứng lên, lập tức hùa theo lời nói lúc nãy. Vừa rồi hai cô nương cãi nhau, hắn ta xấu hổ không dám xen vào, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói ra được rồi.
Lâm Nhược Lan tức giận đến lập tức trừng mắt nhìn Mộ Dung Dật, trong mắt rõ ràng là đang trách :“ Mệt cho ta trước đây đối xử tốt với ngươi, ta đã đánh giá sai ngươi rồi”. Bây giờ Lâm Nhược Lan hoàn toàn cảm thấy xấu hổ, nàng ta hừ lạnh một tiếng, lập tức dẫn người rời đi.
Mộ Dung Dật do dự một chút, lập tức đuổi theo sau Lâm Nhược Lan.
Diệp Xu đang trốn ở rìa đám người, thấy cảnh này thì lập tức kiễng chân lên, muốn nhìn một chút xem tình cảnh giữa nữ phụ và nam chính mập mờ đến mức nào. Nhưng mà, có mấy người cao lớn cường tráng cứ hết lần này đến lần khác chen lấn trước mặt nàng, đột nhiên che khuất tầm nhìn của nàng.
Diệp Xu vừa vươn cổ nhìn, vừa tránh sang một bên, lúc nàng lùi một bước về sau, không cẩn thận giẫm phải chân của người nào đó.
"Thật xin lỗi.” Diệp Xu nhẹ giọng nói xin lỗi, nàng ngửi thấy mùi hương hoa mai mát lạnh nhàn nhạt.
Diệp Xu duy trì tư thế vừa rồi, không dời mắt nhìn chằm chằm phía trước. Nàng đợi một lúc cũng không nghe thấy người phía sau có ý tứ nói gì. Lúc này mọi người đều chú ý tới tình hình trong đại sảnh, chắc chắn hắn cũng cũng vậy, cho nên sẽ không có thời gian để ý đến mình. Nàng cứ tiếp tục đi ngang như con cua rời khỏi, chỉ cần không quay đầu lại là được.
Sau khi Diệp Xu ổn định di chuyển vài bước trong đám đông, đột nhiên nàng cảm thấy có người từ sau lưng chen tới.
"Diệp cô nương cũng tới đây xem náo nhiệt à?” Bởi vì khoảng cách rất gần, hơi thở trong lời nói của đối phương như không có gì thổi vào tai nàng, khiến Diệp Xu cảm thấy rất ngứa ngáy, trái tim khẩn trương đập thình thịch như muốn nhảy lên khỏi cổ họng.
"Tống công tử cũng ở đây sao?" Diệp Thư cúi đầu nhìn, thấy trên đôi giày trắng như tuyết của Tống Thanh Từ có một vết chân bẩn: "Ôi, vừa rồi ta giẫm phải chân một người, không phải là ngươi đấy chứ, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Giọng nói Tống Thanh Từ vô cùng nhạt nhẽo.
“Tống công tử có biết chuyện Pháp Hoa tự bị người của Hồng Liên giáo bao vây, tất cả mọi người không ai có thể ra ngoài không?”
“Ừm.”
“Tống công tử có sợ không?” Vẻ mặt Diệp Xu cường điệu nhìn hắn, tạo nên bầu không khí nghiêm túc.
"Sợ, cũng may mà Tống mỗ còn quen biết Diệp cô nương, có một người bạn đồng hành như thế ta không cảm thấy sợ nữa. Diệp cô nương cũng là người giang hồ mà, có thể bảo hộ tại hạ.” Giọng nói của Tống Thanh Từ trầm thấp từ tính, cùng với khuôn mặt tuấn tú và nhã nhặn của hắn, thật sự là làm người ta ngọt đến tận tim mà.
Giả bộ cũng giống thật chứ!
Trong lòng Diệp Xu “ha ha” cười hai tiếng, vỗ ngực đảm bảo với Tống Thanh Từ: “Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn bè mà. Ta xin lấy tính mạng ra thề, nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Dù sao võ công của đại ma đầu cũng cực kỳ cao, không cần nàng phải bảo hộ. Cho nên mặc kệ nàng thề độc như thế nào cũng không sao, không bằng nói ác một tý, nói không chừng còn có thể làm đối phương cảm động.