Võ công của Bảo chủ đã sớm không cùng cấp độ với bọn họ rồi, đánh bọn họ dễ như giẫm phải con kiến, tất nhiên sẽ nhàm chán.
"Thuộc hạ nhất định sẽ nỗ lực gấp bội tu luyện võ công, phấn đấu trở thành một người về sau khiến Bảo chủ cảm thấy thú vị!" Trang Phi khí thế nói.
“Ừm, ngươi phải cố gắng hơn nữa. Đừng quên ngươi đã hứa với ta, ngươi nhất định sẽ vì ta mà đánh bại Thạch Thiên Cơ đấy nhé.”
Diệp Xu trịnh trọng vỗ vai Trang Phi, bày tỏ nàng rất kỳ vọng vào Trang Phi.
Đối với cấp dưới ấy hả, chính là cần được động viên nhiều hơn, bọn họ mới bằng lòng cố gắng làm việc.
Trang Phi chột dạ đáp “vâng”, không ngờ Bảo chủ lại thật sự nhớ kỹ lời nói thuận miệng của nàng ấy, nếu Bảo chủ coi trọng nàng ấy như vậy, nàng ấy nhất định không được để cho Bảo chủ thất vọng.
Trang phi không nói hai lời, vung kiếm tiếp tục luyện võ.
Chập tối, sau khi Diệp Xu học được rất nhiều chiêu thức, bèn một thân một mình đi vào rừng luyện công. Nàng còn cố ý căn dặn đám người Trang Phi không được đi theo, để nàng có thuận tiện suy nghĩ tìm ra các chiêu thức.
Tất các động tác mà Diệp Xu đã ghi nhớ trong ngày đều qua hết một lượt. Lúc đầu nàng hơi lạng quạng, có điều bởi vì quán tính của cơ thể nguyên chủ, cho nên nàng luyện tập thêm vài lần, đã nhanh chóng trở nên mượt mà hơn rất nhiều, Diệp Xu vẫn sử dụng hai chiêu thức mà nàng học được từ Thạch Thiên Cơ, cảm giác hiệu quả đặc biệt tốt. Thậm chí nàng còn phát hiện ra sau luyện thành thạo hai chiêu của Thạch Thiên Cơ, nàng có thể một kiếm chém đứt được nhiều cây trúc hơn, phạm vi sát thương là rộng nhất.
Diệp Xu liên tục luyện tập đến tận đêm khuya, mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Khi nàng nghỉ ngơi cũng được kha khá, vừa định đứng dậy rời đi, đột nhiên nghe được phía xa có tiếng bước chân, Diệp Xu lập tức trốn sau một gốc cây.
"Tôn sư đệ, hay là chúng ta suy nghĩ lại chút đi, thủ đoạn bỏ thuốc này quá hạ lưu rồi, nếu như sư phụ biết được, chúng ta nhất định sẽ bị đánh gãy chân đó."
"Ngươi không nói, ta không nói thì ai mà biết được, hơn nữa đối với loại người bẩn thỉu như vậy thì nên dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Ngũ sư huynh đừng quên, trước đây ả ta dùng thủ đoạn như thế nào để sỉ nhục sư tỷ chúng ta. Nếu không phải sư phụ kịp thời mang người tới, sư tỷ đã bị những người đó đưa cho —— còn có Mộ Dung sư huynh, hiện tại bị yêu nữ kia đánh cho nằm liệt giường."
Sau đó là một hồi im lặng, tiếp đó là tiếng vị Ngũ sư huynh nọ thở dài.
Diệp Xu từ giọng nói trên nhận ra được “Tôn sư đệ” chính là đệ tử phái Hoa Sơn: Tôn Cương Chính.
Vị “sư tỷ” mà bọn hắn nhắc đến chính là nữ chính của cuốn sách này, Lục Sơ Linh, con gái của Chưởng môn phái Hoa Sơn. Nguyên chủ theo lệnh của Diệp Hổ, thừa dịp lúc Lục Sơ Linh xuống núi làm việc, sai người gài bẫy bắt cóc nàng ta rồi đưa đến kỹ viện, dự định để nàng ta đau khổ mà chết. Sau đó, bởi vì nam chính và các trưởng lão Hoa Sơn đến kịp thời, nữ chính đã được cứu.
Chuyện này quả thực là lỗi của nguyên chủ, đám người Tôn Cương Chính muốn báo thù cũng là hợp lý, về phần Mộ Dung Dật bị thương, nàng sẽ không nhận trách nhiệm, là hắn ta ra tay trước, cho nên đáng đời.