Chương 17

“Yêu nữ, ngươi ỷ mạnh hϊếp yếu thì coi là bản lĩnh gì?” Người nói chính là đệ tử não tàn thích nhảy lên nhảy xuống của phái Hoa Sơn, Tôn Cương Chính.

“Rõ ràng là hắn ta muốn thừa dịp ta phân tâm đánh lén ta, sao lại trở thành ta ỷ mạnh hϊếp yếu vậy, ngược lại ta còn muốn kiện các ngươi tội bắt nạt đấy.”

Diệp Xu thấy Mộ Dung Dật vẫn còn mở to mắt thở hổn hển, nàng ước chừng tính mạng hắn ta không có gì nguy hiểm,

“Làm ác chính là làm ác, còn nhanh mồm nhanh miệng kiếm cớ, đồ độc phụ rắn rết, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết dưới kiếm của ta!” Tôn Cương Chính tiếp tục giậm chân.

"Không nói lý được thì đi chửi người khác à? Ta khuyên ngươi nên sống tử tế một chút đi, cẩn thận kẻo chết vì miệng tiện đấy."

Tôn Cương Chính tức giận đến sắc mặt tái nhợt: "Ngươi --"

“A di đà phật.”

Chủ trì Pháp Hoa tự là Liễu Không đại sư, từ từ bước vào Trai đường, mọi người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được nội lực mạnh mẽ trên người lão ta.

“Các vị thí chủ, xin hay bỏ đồ đao xuống, tranh chấp của giang hồ không nên mang vào thánh địa phật môn, nếu không… Lão nạp chỉ có thể mời chư vị rời khỏi Pháp Hoa tự.”

Các đệ từ phái Hoa Sơn nghe vậy thì đều thu kiếm lại, bọn họ một mặt vừa căm hận trừng mắt nhìn Diệp Xu, một mặt vừa đỡ Mộ Dung Dật đang bị thương lên rồi rời khỏi.

Tôn Cương Chính là người cuối cùng rời đi, trước khi đi còn cố ý trừng mắt nhìn Diệp Xu vài lần.

Diệp Xu muốn không để ý đến hắn ta cũng không được, nàng bất đắc dĩ cười với hắn ta: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi thích ta à?”

Tôn Cương Chính tức giận đến mức muốn nhảy dựng, nhưng bị sư huynh hắn ta mạnh mẽ kéo đi.

Cặp tiểu hòa thượng song sinh vừa rồi núp dưới gầm bàn đã được mang ra ngoài. Đôi mắt của hai tiểu hòa thượng đỏ hoe, toàn thân run lên vì sợ hãi, Diệp Xu quan sát thấy chúng không có bị thương, trong lòng có chút nhẹ nhõm.



Liễu Không đại sư bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Diệp Xu, lão ta lắc đầu, rồi dẫn hai đứa nhỏ đi.

Trai đường bởi vì trận chiến vừa rồi mà trở nên hỗn loạn, bàn ghế lộn xộn, các mảnh vỡ đồ sứ và lá rau vương vãi khắp mặt đất. Đồ ăn chuẩn bị từ trưa đều bị đập nát, không còn sót lại thứ gì.

Trang Phi dẫn người vào phòng bếp tìm đồ ăn, nhưng hiện tại trong bếp toàn là đồ sống, không có gì khác hơn là gạo và mấy lá rau xanh, thoạt nhìn vô cùng nhạt nhẽo khiến người ta không muốn ăn.

Trang Phi đề nghị mọi người xuống chân núi mua điểm tâm trở về lót dạ.

“Bao lâu?” Diệp Xu hỏi.

“Gần đây hoang tàn vắng vẻ, làng gần nhất ra roi thúc ngựa cũng phải đi khoảng một canh giờ.”

“Lâu quá, bây giờ ta rất đói bụng.”

Diệp Xu tự mình đi vào phòng bếp tìm kiếm một vòng, phát hiện còn có chút đậu hũ và khoai lang, hai thứ này vừa dễ nấu mà vừa nhanh chín nữa.

…..

Sau một nén nhang, có một mùi thơm thoang thoảng gần rừng trúc trên núi sau Pháp Hoa tự tỏa ra.

Nhóm người hành hương vẫn luôn ăn những món chay nhạt nhẽo trong chùa, ngửi được mùi chết người. Rốt cuộc đây là món ăn gì mà mùi còn thơm hơn cả thịt luôn vậy? Chắc chắn có người cả gan phạm giới trong chùa rồi lẩn trốn ở phía sau núi, bắt thú rừng để nấu ăn.

Dám lén lút làm việc này, phải đòi hắn chia cho một nửa mới được.

Hai người hành hương men theo mùi hương đi vào sâu trong rừng trúc, mùi thơm xen lẫn một chút chua ngọt khiến người ta thèm ăn, ứa nước miếng.