Núi Bạch Vân.
Một nam tử trẻ tuổi mặc váy cỏ, nửa thân trên đẻ trần, đang bay ở độ cao thấp.
Sau khi bước vào thời kỳ Luyện Khí, linh khí đầy trời được tích lũy ở trong kinh mạch, có thể hỗ trợ phi hành trong không trung ở khoảng cách ngắn.
Có thể ngự không cũng là đường ranh giới giữa Dẫn Khí và Luyện Khí.
Lý Ngọc đã bay được một lúc khá lâu rồi.
Mỗi một khi linh khí trong cơ thể khô kiệt, hắn sẽ xuống dưới hồi phục pháp lực một chút, đợi đến khi pháp lực tràn đầy thì tiếp tục thể nghiệm cảm giác phi hành ngự không, đối với loại trải nghiệm kỳ lạ chưa từng có này, hắn làm không biết chán.
Lý Ngọc đang chơi đùa vui vẻ, lúc này, ở chỗ nào đó của sơn cốc, một bóng người khác lại đang tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Trong tay Khương Ly nắm chặt một cây linh chi trăm tuổi, nhìn thẳng về phía mấy bóng người ở trước mặt, cắn răng nói: “Họ Trần kia, đây là thứ ta tìm được trước!”
Đứng trước mặt hắn, có ba nam một nữ, người dẫn đầu là một nam tử, hắn ta khinh thường cười cười, nói: “Cái gì mà ngươi tìm được trước, ta đã sớm phát hiện ra cây linh chi này, chỉ là đang đợi nó trưởng thành, ở cây bên cạnh còn có ký hiệu ta đã làm.”
Khương Ly nhìn một dấu vết ở trên cây bên cạnh, càng thêm tức giận nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, đây rõ ràng là ký hiệu mà ngươi vừa mới đánh dấu!”
Nam tử cười chế giễu, quay đầu lại hỏi: “Các ngươi nhìn thấy không?”
Hai nam tử ở phía sau lưng hắn ta không hề do dự lên tiếng:
“Không thấy.”
“Không thấy, rõ ràng khi chúng ta đến, ở đó đã có ký hiệu rồi…”
Nhưng nữ tử trẻ tuổi kia, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Khương Ly, lộ ra thần sắc do dự, quay đầu nhìn sang nam tử trẻ tuổi của bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Trần sư huynh, hay là thôi đi, chẳng phải chỉ là một cây linh chi thôi sao, số tuổi cũng không phải quá cao, không đáng giá mấy đồng linh tệ cả…”
Nữ tử trẻ tuổi nói chuyện giúp Khương Ly, trong lòng nam tử họ Trần có chút bức bối, không phải chỉ là nàng ta nhìn thấy Khương Ly đẹp trai thôi sao, giới tu tiên thực lực vi tôn, có lớp da ngoài đẹp thì có tác dụng gì, nữ nhân nông cạn này…
Nam tử họ Trần trầm mặc lại nói: “Chu sư muội, muội đừng quên, đây không phải là chuyện linh tệ…”
Nữ tử trẻ tuổi nghe xong, cũng không nói thêm cái gì nữa, nàng ta cũng biết, Trần Minh và Khương Ly, Lý Ngọc có chút ân oán cũ, vẫn luôn có mâu thuẫn, tuy Khương Ly và Lý Ngọc có vẻ ngoài đẹp trai, nàng không nhẫn tâm nhìn bọn họ bị bắt nạt, nhưng mà nửa năm trước Trần Minh đã tụ khí thành công, chính thức bước vào thời kỳ Luyện Khí, thực lực còn mạnh hơn nàng một tầng, một vài nhiệm vụ nguy hiểm trong quan thường xuyên cần hai người hợp tác hoàn thành, nàng cũng không muốn đắc tội với Trần Minh.
Nàng ta âm thầm nắm chặt nắm tay, đợi tu vi của nàng cao hơn một chút, sẽ tuyệt đối không cho phép Trần Minh bắt nạt hai người họ nữa.
Trần Minh nhìn Khương Ly mặt đỏ bừng, khuôn mặt này quá đẹp trai, trong lòng hắn ta càng cảm thấy chán ghét, không chỉ bởi vì quan hệ giữa nước Trần và nước Khương là đối địch, còn bởi vì đồng đội Chu sư muội của hắn ta vẫn luôn quan tâm Khương Ly và Lý Ngọc, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn đó là, hai năm trước khi vừa mới đến Bạch Vân Quan, trận ẩu đả đầu tiên của Lý Ngọc và Khương Ly cùng với hắn…
Vì thế, bắt đầu từ sau khi bước vào thời kỳ Luyện Khí, hắn ta đã nhắm vào hai tên đáng ghét này khắp nơi.
Tuy linh chi trăm tuổi không đáng mấy đồng linh tệ, nhưng cũng có thể khiến cho hắn ta trút giận một hồi.
“Ngươi cầm đến đây!”
Trần Minh đưa tay muốn cướp lại cây linh chi, lại không ngờ chỉ túm phải không khí, một bóng người xuất hiện trước người Khương Ly, bảo vệ Khương Ly ở sau lưng, nhìn thấy bóng người kia, Trần Minh có chút sửng sốt.
Trần Minh đương nhiên sẽ không quên khuôn mặt đáng ghét kia, nếu như nói người hắn ta ghét nhất ở Bạch Vân Quan này là ai, Lý Ngọc xếp thứ hai, thì không có người nào xếp thứ nhất, dù sao trận ẩu đả hai năm trước đó, hắn là người xuống chân mạnh nhất, khiến cho Trần Minh nằm ở trên giường cả nửa tháng mới khỏi…
Có điều lúc này, Lý Ngọc đúng là khiến cho Trần Minh không hiểu nổi.
Đầu tóc hắn rối rung, cả người ở trần, cũng không đi giày, trên dưới cả người chỉ mặt một chiếc váy cỏ rất ngắn, người không biết còn tưởng rằng là người hoang dã ở đâu nhảy ra.
Cách ăn mặc này cũng khiến cho hai nam tử khác nhìn đến ngây người, còn nữ tử trẻ tuổi kia, trên khuôn mặt xinh đẹp không kìm được hiện lên một tia ửng hồng.
Sau khi sững người một lúc, Trần Minh tỉnh lại, hỏi Lý Ngọc: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Muốn xử lý ngươi!”
Trả lời hắn ta là một quyền không hề do dự của Lý Ngọc.