Một bóng người từ trong đám đông đi ra, đứng trước người phụ nữ mập mạp ở trên bục cao và nói: “Tiền bối, xin hãy nhìn thử vãn bối, vãn bối đồng ý làm đạo lữ song tu của tiền bối!”
Lý Ngọc sửng sốt trước giọng nói quen thuộc này.
Người từ trong đám đông bước ra và tự đề xuất mình chính là Trần Minh.
Lời nói của Trần Minh không khỏi khiến các đệ tử của Bạch Vân Quán xung quanh choáng váng, ngay cả những người ở tầng Trúc Cơ đang đứng trên bục cao cũng phải sững sờ.
Tôn trưởng lão nhìn Trần Minh bằng ánh mắt phức tạp, trong mắt có sự châm chọc, nhưng cũng có sự tán thưởng.
Nữ nhân xinh đẹp choáng váng, ánh mắt của ông lão tầng Trúc Cơ thì trầm ngâm, còn về nam nhân trẻ trung, vẻ mặt của hắn lộ rõ sự khinh thường và ghê tởm, châm chọc nói: “Trên thế giới này còn có loại người mặt dày không biết xấu hổ như vậy nữa sao?”
Chỉ có người phụ nữ mập mạp sau khi nhìn Trần Minh, do dự một chút rồi hỏi: “Ngươi thực sự đồng ý sao?”
Trần Minh nhìn người phụ nữ tầng Trúc Cơ với ánh mắt kiên định và nói lớn: “Ta sẵn lòng!”
Người phụ nữ mập mạp tầng Trúc Cơ im lặng.
Nàng biết lấy thiên phú của mình, đời này cũng không cách nào luyện đan, trước kia dốc lòng tu luyện, lãng phí năm tháng, hiện tại tuổi thọ ngắn ngủi, nàng đã nghĩ ra rồi, tại sao không từ bỏ tu luyện? và tìm một cặp tu sĩ để trải nghiệm niềm vui được làm người.
Bà ấy biết, với thiên phú của bản thân, cả đời này sẽ không thể nào Kết Đan được. Trước đây một lòng tu hành, lãng phí năm tháng, giờ đây thọ nguyên đã không còn nhiều, hiển nhiên cũng đã nghĩ thông suốt. Chi bằng vứt bỏ tu hành, tìm một đạo lữ song tu, trải nghiệm thú vui của việc làm người.
Là một người tu tiên, tất nhiên bà ấy sẽ không chọn người phàm, các đệ tử chính thức của phái Côn Lôn rất kiêu ngạo và sẽ không đồng ý với bà ấy, ứng cử viên sáng giá nhất chính là những đệ tử mới này.
Ban đầu, ứng cử viên sáng giá nhất trong suy nghĩ của bà ấy là Lý Ngọc, hắn có ngoại hình xuất chúng và nổi bật giữa đám đông như thiên nga giữa bầy gà.
Tiếc là Lý Ngọc đã từ chối bà ấy, vốn dĩ bà ấy định sẽ đến nơi khác để tìm tiếp, thế nhưng không ngờ rằng trong Bạch Vân Quán này, lại có người tự tiến cử lấy thân báo đáp.
Người này mặc dù không tuấn tú bằng Lý Ngọc, nhưng dáng vẻ cũng đoan chính, không khiến bà ấy cảm thấy phản cảm. Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng bà ấy cũng gật đầu và nói: “Được, ta cho ngươi nửa canh giờ, thu dọn đồ đạc rồi về môn phái cùng với ta.”
Lúc này, trong nhóm đệ tử, có người lộ ra vẻ mặt hối hận.
“Chết tiệt, không ngờ lại bị hắn giành trước!”
“Chính ta cũng không ngờ được, sớm biết vậy ta đã đứng ra sớm hơn!”
“Ta hối hận quá!”
…
Cảm nhận được sự hối hận của những người xung quanh, Trần Minh cười nhạt một tiếng trong lòng, một đám ngu xuẩn, cuộc sống vương thất sớm đã khiến hắn hiểu ra một chân lý, trên trời không có bánh ngọt, cơ hội phải tự mình giành lấy!
Nữ trưởng lão của tầng Trúc Cơ đã dành vị trí bổ sung mặc định của mình cho Trần Minh. Như vậy là, Bạch Vân Quán lần này có tới bốn người nhập môn, số lượng cũng đã khá nhiều trong một năm.
Những đệ tử được chọn sẽ lập tức xuất phát, bọn họ có nửa canh giờ để thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ theo chấp sự trở về Côn Lôn.
Lý Ngọc cũng không có nhiều đồ để thu dọn, cùng lắm chỉ là vài bộ quần áo và hơn một trăm đồng linh tệ.
Trong khi hắn đang thu dọn đồ đạc, một bóng người bước vào từ cửa.
Lý Ngọc xoay người, lập tức đứng thẳng, chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối…”
Hứa Khuynh Tâm xua tay và nói: “Ngươi không cần đa tạ ta, ta cũng là nhận sự phó thác từ người khác.”
Lý Ngọc sửng sốt một chút, trong đầu lập tức hiện ra một bóng người, hắn mỉm cười hỏi: “Hiện tại Khương Ly thế nào rồi?”
Nhắc tới Khương Ly, Hứa Khuynh Tâm cũng mỉm cười, nói: “Hiện giờ Khương sư muội đã trở thành người quan trọng của lão nhân gia – sư tôn của muội ấy. Bản thân muội ấy không thể nào rời khỏi tông môn, nên đã nhờ ta nhất định phải mang ngươi quay về. Vì lo sợ ta tìm sai người, muội ấy còn đặc biệt nói cho ta biết, trong tất cả đệ tử của Bạch Vân Quán, người đẹp trai nhất, ưa nhìn nhất chính là ngươi.”
Lý Ngọc lúc này mới hiểu ra tại sao ngay từ đầu nàng ấy đã nhìn hắn, hắn khiêm tốn nói: “Tiền bối khen ngợi quá lời rồi.”
Hứa Khuynh Tâm nói: “Ta cũng chẳng lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi có thể gọi ta là Hứa sư tỷ giống như Khương sư muội đã gọi.”
Một lúc sau, Lý Ngọc thu dọn xong đồ đạc, lấy ra một túi gói từ trong ngăn tủ đưa cho nàng và nói: “Đây là đồ của Khương Ly, lần trước nàng ấy đi quá vội, không kịp thu dọn đồ đạc, làm phiền Hứa sư tỷ đưa lại cho nàng ấy giúp ta.”
Hứa Khuynh Tâm nhận túi gói, chỉ trong tích tắc, túi gói đó biến mất trên tay của nàng.