Nói như vậy, hắn vẫn còn có khả năng gặp gỡ những đứa con kiêu hãnh của trời đó.
Mặc dù không phải là cuộc gặp gỡ tốt đẹp gì cho lắm.
Tôn trưởng lão vốn luôn trầm mặc, hôm nay nói rất nhiều, mỗi lời nói đều lặp đi lặp lại làm mới tam quan và nhận thức của mọi người, khiến cho sau khi ông ấy nói xong, rất nhiều người đều ngây người ra đó, tâm tư không biết đang bay đến nơi nào rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Tôn trưởng lão vịn ghế đứng lên, nhìn mọi người lần cuối, nhàn nhạt nói: “Lão phu muốn gửi gắm cho các ngươi một câu cuối cùng, điều quan trọng nhất trong con đường tu tiên là phải có một tấm lòng kiên định hướng đạo. Hãy nhớ rằng, tôn nghiêm và khí phách chỉ là hư không, công danh lợi lộc đều là cát bụi, sắc đẹp rồi cũng sẽ lụi tàn… có cả ngàn con đường, duy chỉ có con đường tu tiên là vĩnh hằng!”
Xung quanh im lặng, chỉ có một giọng nói già nua vang vọng.
“Có cả ngàn con đường, duy chỉ có con đường tu tiên là vĩnh hằng!”
Tại thời điểm này, các đệ tử trẻ tuổi có mặt không thể hiểu đầy đủ ý nghĩa của câu nói này.
Tuy nhiên, hàng chục, hàng trăm năm sau, khi tuổi thọ của họ sắp hết, khi họ nằm trên giường nhìn lại cuộc đời của mình, dù họ có nổi tiếng và giàu có đến đâu, danh vọng đạt được bao nhiêu, mở rộng được bao nhiêu đất đai và tàn sản, trong đầu của bọn họ lại thường xuyên nhớ về một câu nói, câu nói của một ông lão đã nói với bọn họ, trong một đạo quán nào đó ở Trần Quốc, từ rất lâu rất lâu về trước.
Tôn trưởng lão đã rời đi, các đệ tử của Bạch Vân Quán vẫn đứng đó, suy nghĩ lung tung.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của mọi người, Lý Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không có đủ kinh nghiệm sống, sẽ không thể nào hiểu được những lời của Tôn trưởng lão nói.
Thậm chí, cho đến lúc chết, mọi người cũng sẽ không bao giờ hiểu sự sâu sắc trong câu nói này.
Công danh lợi lộc đều là cát bụi, có cả ngàn con đường, duy chỉ có con đường tu tiên là vĩnh hằng.
Lý Ngọc là người đã từng chết một lần, nói về chết, hắn có tiếng nói hơn cả Tôn trưởng lão.
Chỉ có một điều công bằng trên thế giới, đó là tất cả mọi người đều sẽ chết.
Dù là những người buôn bán nhỏ hay cả đế vương, tướng quân đi nữa, cái chết là điều không ai có thể thoát khỏi. Dù kiếp trước có sống huy hoàng đến thế nào, đạt được địa vị cao bao nhiêu, có được bấy nhiêu mỹ nhân, thì đến cuối đời đều chỉ là một nắm cát bụi.
Duy chỉ có tiên đạo, mới có thể thoát ra khỏi vòng luân hồi sinh tử, gọi là vĩnh hằng.
Hôm nay, Tôn trưởng lão đã dạy cho các đệ tử trẻ tuổi ở Bạch Vân Quán bài học quan trọng nhất trên con đường tu luyện.
Khi đi ra khỏi tiểu viện, Chu Tử Tuyền quay đầu lại và hỏi Lý Ngọc: “Lý Ngọc, đệ cảm thấy thế nào về lời nói của Tôn trưởng lão vừa rồi?”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ hoang mang thật sâu, thậm chí nàng còn quên buông cả đôi tay đang nắm Lý Ngọc.
Lý Ngọc mỉm cười nói: “Nửa đồng ý nửa không đồng ý.”
Chu Tử Tuyền tự hỏi: “Nửa nào đồng ý, nửa nào không đồng ý?”
Lý Ngọc nói: “Đối với tiên đạo mà nói, công danh lợi lộc quả thực chỉ là cát bụi không có nghĩa lý gì, nhưng với sắc đẹp thì vẫn còn có chút ý nghĩa. Cả đời Tôn trưởng lão chưa bao giờ có một người bạn đồng hành, đương nhiên ông ấy không thể nào hiểu được…”
Lời nói của Lý Ngọc đã thu hút sự tán thành của rất nhiều nam đệ tử.
“Đúng vậy, không có nhan sắc, tu tiên còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Ta hơi nhớ những thê thϊếp của mình, đã hai năm rồi không gặp các nàng ấy, không biết các nàng ấy có còn nhớ ta không.”
“Nói không chừng đợi khi ngươi quay trở về, đứa trẻ vừa đầy tháng.”
“Cút. Nếu như ngày mai ta không được tuyển chọn, vậy thì ta sẽ quay trở về sinh con đẻ cái. Cả đời này phải sinh vài đứa, nếu có thể sinh ra được một đước có Thiên linh mạch, biết đâu còn có thể giàu có nhờ con…”
“Cứ làm những chuyện viễn vông đó của ngươi đi!”
…
Mọi người phá lên cười, Chu Tử Tuyền liếc nhìn Lý Ngọc một cái và nói: “Kể từ khi Khương sư muội rời đi, đệ càng ngày càng không đàng hoàng.”
Mặc dù nói thế, nhưng lòng nàng trái lại càng thích Lý Ngọc như vậy.
Nàng thầm mắng trong lòng, Chu Tử Tuyền, Chu Tử Tuyền, ta không ngờ ngươi lại là một người phụ nữ như vậy …
Lúc này, Trần Minh từ bên cạnh đi tới, nói với Lý Ngọc: “Lý Ngọc, nếu ngày mai Côn Lôn không cần chúng ta, đệ hãy theo ta quay trở về kinh, ta sẽ bảo phụ hoàng phong đệ làm quan lớn, sau đó tuyển chọn cả trăm mỹ nhân, cho đệ lựa chọn thoải mái…”
Chu Tử Tuyền tức giận trừng mắt nhìn Trần Minh, nói thẳng: “Đi ra chỗ khác đi, cái đồ miệng quạ, huynh đi qua chỗ khác mà chơi, ở đây không có việc của huynh!”
Sau khi Trần Minh bị đuổi đi, Chu Tử Tuyền nhìn Lý Ngọc với ánh mắt thăm dò, nàng nói: “Nếu như bị cái tên miệng quạ đó nói đúng, đệ định làm gì?”