Chương 41: Chỉ Có Tu Tiên Mới Là Vĩnh Hằng!

Giữa đám đông, một đệ tử kêu lên: “Tôn trưởng lão, tiểu chuẩn mà tông môn lựa chọn đệ tử chính thức là gì, trưởng lão có thể nói với mọi người được không...”

Ngày thường Tôn trưởng lão rất kiệm lời, nhưng hai tháng qua ông ấy gặp chuyện vui, tâm tình rất tốt, nên cũng không ngại cùng đám đệ tử trẻ tuổi này nói thêm vài câu.

Tôn trưởng lão ngồi trên ghế bập bênh, khép hờ mắt nói: “Từ ngày tụ khí, trong vòng nửa năm, không dựa vào tác động bên ngoài mà khai mở được huyệt đạo thứ hai, hoặc chỉ trong hai năm, khai mở được năm huyệt đạo…”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của nhiều người lộ ra vẻ ảm đạm.

Không có một người nào ở đây khai mở được năm huyệt, và trong số những người còn lại, có một số người đã tụ khí trong nửa năm mà vẫn chưa mở được huyệt thứ hai. Lời của Tôn trưởng lão như đang tuyên bố trước rằng bọn họ bị loại bỏ.

Trong số đó có Trần Minh, chín tháng đã trôi qua kể từ khi hắn tụ khí thành công.

Lúc này, một đệ tử khác hỏi: “Vậy tụ khí chưa tới nửa năm thì sao, liệu có cơ hội được tuyển chọn hay không?”

Câu hỏi này đã chạm đến trái tim của một số đệ tử khác, bọn họ vừa mới tụ khí cách đây không lâu, tính đến nay chưa được nửa năm. Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền cũng ở trong số đó, Lý Ngọc đã tụ khí được đúng ba tháng và Chu Tử Tuyền tụ khí sớm hơn hắn một tháng.

Tôn trưởng lão thản nhiên nói: “Phải xem vận may…”

“Vận… may?”

Tất cả mọi người đều náo động.

Tôn trưởng lão mở mắt ra, thản nhiên nhìn lướt qua đám người đang đứng, ánh mắt dừng lại chỗ Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền, ông ấy nói: “Kể ra thì hai người đó, có khả năng sẽ được tuyển chọn nhất.”

Mọi người lại xôn xao, có người nhịn không được hỏi: “Vì sao?”

Mọi người đều tụ khí không lâu, tại sao chỉ có Lý Ngọc và Chu Tử Tuyền là đặc biệt?



Lẽ nào bởi vì hai người họ có ngoại hình bắt mắt?

Tôn trưởng lão liếc mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ có ngoại hình ưa nhìn…”

“…”

Được mọi người khen ngợi, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Tử Tuyền đỏ bừng, trong khi biểu cảm của Lý Ngọc không thay đổi.

Tôn trưởng lão dùng một câu chặn miệng mọi người lại, không quan tâm đến cảm xúc của mọi người mà nói: “Sắc đẹp luôn là một ưu điểm, giới tu tiên cũng như vậy, muốn trách thì trách cha mẹ các ngươi…”

Không biết vì sao, sau khi nói ra những lời này, Tôn trưởng lão đột nhiên trầm mặc hồi lâu.

Mọi người không dám xen vào, yên lặng chờ câu tiếp theo.

Một lúc lâu sau, Tôn trưởng lão tiếp tục nói: “Ta kể cho các ngươi nghe một chuyện.”

Ông ấy nhìn vào khoảng không, chậm rãi nói: “Hai trăm ba mươi năm trước, trong Bạch Vân Quán này, có hai mươi đệ tử trẻ tuổi sắp phải đối mặt với sự tuyển chọn của tông môn. Năm đó, trong số những đệ tử được tông môn tuyển chọn, có một nữ chấp sự hơn hai trăm tuổi đã nhìn trúng hai người đẹp trai nhất trong số bọn họ, và muốn kết thành một cặp song tu cùng với một trong hai người đó…”

Các đệ tử không ngờ lại nghe được câu chuyện hơn hai trăm năm trước, đều nín thở chăm chú lắng nghe.

Tôn trưởng lão đảo mắt, tiếp tục nói: “Một trong hai người đó có thiên phú tốt hơn đã trực tiếp từ chối, người còn lại thì đồng ý…”

Các đệ tử nghe vậy, không khỏi lần lượt lên tiếng.

“Một nữ chấp sự hơn hai trăm tuổi đã có thể làm bà tổ của bà tổ của bà tổ của bà tổ ta, sao lại có thể mở miệng nói mà không biết ngượng…”

“Đệ tử được tuyển chọn cùng lắm không quá hai mươi tuổi, sao có thể đồng ý được, nếu là ta, ta sẽ từ chối!”



“Thật sự xem thường cái tên đã đồng ý với điều đó!”

“Phẹt, thật mất mặt!”

“Ghê tởm!”



Tôn trưởng lão giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra một chút tự hào nói: “Đúng vậy, hắn năm đó mới mười chín hai mươi tuổi, tu hành ngày đầu tiên đã tụ khí thành công, hắn đương nhiên có sự kiêu ngạo của riêng mình. Hắn cho rằng mình chính là đứa con kiêu hãnh của trời, cả đời này có thể ngồi tầng Kim Đan và hướng mắt về tầng Nguyên Anh, sao có thể đồng ý với một nữ nhân già nua hơn hai trăm tuổi được chứ?”

“Đây mới chính là người tu tiên!”

“Đúng vậy, người tu tiên phải có sự kiêu ngạo của riêng mình!”

“Sau đó thì sao, sau đó thì sao…”



Một số nữ đệ tử thích nghe chuyện phiếm không khỏi thúc giục. Sau khi trầm mặt một hồi lâu, Tôn trưởng lão dùng chất giọng khàn đặc của mình nói: “Sau đó hả, cái tên cho rằng mình là đứa con kiêu hãnh của trời, hơn hai trăm tuổi, đã sắp chết rồi, tu vi thì chỉ ở tầng sau Trúc Cơ…”

Không ngờ lại có kết cục như vậy, tất cả đệ tử đều cho rằng thanh niên kiêu ngạo kia đã kết thành Kim Đan, trở thành tông môn Kim Đan trưởng lão nữa chứ.

Có người không khỏi hỏi: “Vậy còn cái người không biết xấu hổ kia thì sao?”

“Cái tên không biết xấu hổ kia, cái tên không biết xấu hổ đó… mấy năm sau thì còn sống dai hơn cả người bạn đời của mình, thừa kế di sản của bà ấy, ba mươi tuổi luyện đến tầng Trúc Cơ, hai trăm tuổi luyện đến tầng Kim Đan, hiện giờ đang nắm giữ địa vị quan trọng trong tông môn, ha ha ha…”

“…”