Lư hương mặc dù hữu dụng, nhưng cần thân thể của Lý Ngọc tiếp xúc trực tiếp với hồn thể. Con quỷ đó nhập vào người của Trần Minh, Lý Ngọc không thể hút nó vào trong lư hương được.
Suy nghĩ trong đầu thay đổi liên tục, trong một khoảnh khắc, Lý Ngọc công kích và đẩy Trần Minh ra lần nữa, sau đó chỉ vào Chu Tử Tuyền và nói với “Trần Minh”: “Ngươi tha cho tỷ ấy đi, ta sẽ giao linh hồn của mình cho ngươi. Bằng không ta sẽ tự tuyệt ngay tại nơi này, ngươi đừng hòng có được thứ ngươi muốn…”
Có một điều phản trực giác trong thế giới tu tiên, đó là so với người tu luyện, người phàm sau khi chết dễ thành âm linh hơn.
Điều này là bởi vì thực lực của người tu tiên rất mạnh, gần như sẽ không chết một cách tự nhiên, hầu hết toàn chết trong tay những đối thủ mạnh hơn mình, còn cái chết của người phàm chẳng qua chỉ là cái chết của thể xác. Tuy nhiên, pháp thuật của người tu tiên có thể khiến cho linh hồn tiêu tán, hoàn toàn không thể nào lưu lại linh hồn, bản thân cũng sẽ không trở thành âm linh.
“Trần Minh” ngừng tấn công, người đối diện với hắn là một người tu tiên, nếu như dùng pháp thuật để tự sát, vậy thì linh hồn của họ thực sự sẽ bị tiêu tán, điều này trái ngược với ý định ban đầu của nó.
Suy cho cùng, linh hồn của người tu tiên đó là liều thuốc bổ tuyệt vời đối với bọn chúng.
Thân thể Chu Tử Tuyền run lên, nàng thậm chí không quan tâm đến vết thương của mình, lớn tiếng nói: “Lý Ngọc, không được, ta không cho phép đệ làm chuyện này. Muốn chết thì chết chung với nhau!”
“Trần Minh” thì ngược lại, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ, sự tà mị trên khuôn mặt không còn nữa, nó dùng ánh mắt đỏ lè nhìn Lý Ngọc một cách sâu xa, dùng chất giọng khàn đặc nói: “Nếu như khi đó hắn cũng có thể giống như ngươi…”
Nó không nói gì nữa, nó từ từ bay ra khỏi cơ thể của Trần Minh, Trần Minh ngã xuống đất theo phản ứng.
Lúc này Lý Ngọc mới nhìn rõ đó là một nữ quỷ mặc áo đỏ.
Nữ quỷ áo đỏ nhìn Lý Ngọc nói: “Ta không biết chủ nhân liệu có buông tha cho nàng không, nhưng ta sẽ khuyên nhủ chủ nhân, ngươi đã chuẩn bị chết hay chưa?”
Lý Ngọc nhắm mắt lại, duỗi ra hai tay, kiên quyết nói: “Tới đi.”
Đôi mắt của Chu Tử Tuyền mờ đi vì nước mắt, nàng ấy khàn giọng nói: “Lý Ngọc, đừng!”
Nữ quỷ áo đỏ biến thành một bóng đỏ bay vào trong cơ thể Lý Ngọc, Chu Tử Tuyền đau đớn tuyệt vọng, mất đi lý trí, trước mặt tối sầm rồi ngất đi.
Lý Ngọc đứng ở nơi đó, nữ quỷ nhập vào thân thể của hắn, giống như giọt nước hòa vào biển, không có một tia gợn sóng.
Không chậm trễ, Lý Ngọc nhanh chóng tiến lên hai bước, tay trái ôm eo Chu Tử Tuyền, tay phải ôm chân Trần Minh, dùng toàn bộ pháp lực bay về phía thành Phong Châu.
Lúc này, hắn bộc phát tốc độ chưa từng thấy.
Nữ quỷ kia đã mạnh như vậy rồi, không ngờ nó còn có một chủ nhận, nếu không chạy trốn, bọn họ thật sự sẽ phải ở lại nơi này.
Cùng lúc đó, cách nơi này mấy dặm, trên một ngọn núi khô cằn, một bóng người khác cũng nhanh chóng phóng vào không trung, tháo chạy với tộc độ cao ngược hướng Lý Ngọc.
Hắn chỉ mới nuôi dưỡng được hai linh hồn, mấy ngày trước thẻ bài thủy quỷ đã bị vỡ nát, vừa nãy thì thẻ bài hỏa quỷ cũng nứt nốt.
Tên đạo sĩ này vừa giận vừa hối hận, rốt cuộc thì Bạch Vân Quán đã xảy ra chuyện gì vậy? Một tên đệ tử còn chưa nhập môn mà thực lực của hắn lại mạnh đến thế sao. Nếu không có hai linh hồn kia, thực lực của hắn chỉ còn lại khoảng không tới ba phần. Một khi bị phát hiện, e rằng chỉ còn con đường chết.
Một lúc sau, thành Phong Châu.
Trong nhà trọ tạm thời, Lý Ngọc ném Trần Minh vào phòng, sau đó lại chạy đến phòng của Chu Tử Tuyền. Trần Minh bị nữ quỷ chiếm hữu, điều đó chỉ làm tiêu hao một ít nguyên khí của huynh ấy mà thôi, nhưng Chu Tử Tuyền thì lại bị nữ quỷ đó làm bị thương, tình hình nghiêm trọng hơn nhiều.
Một bên vai của nàng đã nhuốm máu đỏ tươi, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vết thương.
Bị thương bởi yêu ma, trong vết thương sẽ có âm khí, tiếp tục ăn mòn thân thể, nếu không làm gì thì tính mạng của Chu Tử Tuyền sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Ngọc chỉ có thể nói: “Tình huống cấp bách, Chu sư tỷ, đắc tội rồi.”
Xoẹt!
Lý Ngọc xé quần áo trên vai của Chu Tử Tuyền, lấy tay phải che vết thương, âm khí còn sót lại trong vết thương trên vai của nàng bị chiếc lư hương hút vào, rồi từ từ hòa vào cơ thể Lý Ngọc và biến mất.
Như bị vết thương tác động, nữ nhân trên giường kêu lên một tiếng đau đớn rồi từ từ mở mắt ra.
Nhìn thấy Lý Ngọc ở bên cạnh, nàng nói với giọng đau lòng: “Lý sư đệ, chúng ta đã chết rồi sao?”
Lý Ngọc tập trung vào việc giúp nàng ấy chữa lành vết thương, và nói: “Không có chết, đệ đã gϊếŧ nữ quỷ đó rồi. Chu sư tỷ, đệ đang trị thương cho tỷ, tỷ đừng cử động lung tung, cũng đừng nói gì nữa.”