Nhưng lúc này, ngồi đối diện với hắn là một nữ nhân không hơn không kém.
Hắn nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, trầm mặt một hồi lâu, khoanh tay nói: “Nói đi, ngươi…, chuyện này rốt cuộc là sao đây…”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Ngọc, Khương Ly cuối cùng cảm thấy áy náy, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Không phải ta cố ý gạt ngươi, chỉ là phụ hoàng và mẫu hậu sợ ta ra ngoài sẽ bị ức hϊếp, nên bảo ta cải trang thành đàn ông…”
Lý Ngọc vẫn không thể hiểu được, lại hỏi: “Ngươi… vậy sao ngươi cải trang lại giống đến thế?”
Khương Ly cầm chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bích đeo quanh cổ ra, phong thái ngay lập tức thay đổi, trở thành người mà Lý Ngọc quen thuộc.
Mày kiếm và đôi mắt như sao, một chàng thiếu niên trẻ đẹp phong thần ngọc lang.
Và khi nàng đeo dây chuyền lần nữa, lại trở thành người thiếu nữ xinh đẹp vừa nãy.
Một lúc sau, Lý Ngọc cầm chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong tay.
Kể ra cũng thần kỳ, khi Khương Ly đã tháo mặt dây chuyền ra thì biến thiếu nữ chính cống, nhưng khi Khương Ly đeo mặt dây chuyền vào, cả khí chất và giọng nói đều sẽ thay đổi. Trông dáng vẻ rất giống đàn ông, cùng lắm thì tính cách hơi mềm mại hơn mà thôi.
Lý Ngọc không ngờ rằng mặt dây chuyền ngọc bội mà Khương Ly bình thường không bao giờ để nó rời khỏi cơ thể hóa ra lại là một pháp khí để che giấu thân phận của nàng.
Nói cách khác, thân phận của Khương Ly không phải là thái tử Khương Quốc, mà là công chúa Khương Quốc.
Khó trách nàng không thích Chu sư tỷ, nếu Lý Ngọc là nàng, hắn cũng sẽ không thích.
Trả lại mặt dây chuyền cho nàng, Lý Ngọc không nói gì nữa. Tuy rằng hai người rất thân thiết, nhưng Lý Ngọc vẫn không biết nên đối mặt với nàng bằng thái độ gì nữa đây.
Khương Ly cúi đầu thấp giọng nói: “Chuyện này khoan hãy nói cho người khác biết.”
Lý Ngọc gật đầu, lại nói: “Vừa rồi ta thật sự không phải cố ý.”
“Thôi bỏ đi, coi như chúng ta huề nhau.” Khương Ly hơi đỏ mặt, chuyển chủ đề: “Muộn vậy rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Lý Ngọc cũng thuận nước đẩy thuyển, không tiếp tục bàn chủ đề này nữa, hắn nói: “Ta muốn mượn công pháp tu hành của ngươi để xem thử.”
Khương Ly không nói gì, quay người rời đi, cầm một quyển sách mỏng đưa cho Lý Ngọc, sau đó trở về phòng, như thể vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Ngọc đóng cửa lại và ngồi bên giường một lúc, dần dần chấp nhận sự thật rằng huynh đệ của mình là một nữ nhân.
Lý Ngọc lắc lắc đầu, xua tan những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, hắn lật quyển sách nhỏ trong tay ra.
Khương Ly đã tu hành một công pháp cơ bản dựa trên thuộc tính nước, có tên là “Thủy Vân Quyết”, bản đồ kinh mạch trên cơ thể con người cho thấy mạch linh hồn nước bắt đầu từ huyệt Du Phủ và kết thúc tại huyệt Dũng Tuyền, huyệt đạo Linh Liên khai mở nằm ở ngực trái phía trên, đó là huyệt Du Phủ.
Nói cách khác, ba trong số năm linh mạch trong cơ thể hắn đã được khai mở.
Đương nhiên, Lý Ngọc không thể luyện tập cả ba linh mạch cùng một lúc, như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian. Giống nhau về thiên phú, cùng chung sự khổ luyện, nhưng người khác đã Luyện Khí đến tầng thứ chín, còn hắn chỉ mới được tầng thứ ba. Kể cả khi pháp lực ngang nhau, nhưng có thể tiến thêm một bước Luyện Khí đến tầng thứ chín, thành công tạo dựng được nền tảng, thực lực sẽ có sự biến hóa về thể chất, mà điều quan trọng nhất là tuổi thọ cũng sẽ tăng gấp đôi. Lý Ngọc hiểu khá rõ về mối quan hệ lợi hại trong đó.
Nhớ lại trải nghiệm của mấy ngày qua, Lý Ngọc nằm ở trên giường, mặc đồ ngủ và thϊếp đi.
Một đêm không mơ.
Sáng sớm hôm sau, Lý Ngọc vẫn còn đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Hắn khoác vội áo choàng, bước tới mở cửa, nhìn thấy hai bóng người đang đứng ngoài cửa.
Một trong số họ là Trần Minh, và người còn lại là Chu Tử Tuyền.
Lý Ngọc ngáp một cái, hỏi: “Chu sư tỷ, mới sáng sớm, có chuyện gì sao?”
Chu Tử Tuyền khẽ cười nói: “Lý sư đệ, ta định đi vào trong núi tìm đan dược, ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Ngoài việc giúp người phàm đuổi quỷ, tìm kiếm linh dược còn là một cơ hội khác để kiếm linh tệ. Một số dược liệu cũ có giá trị từ vài đến vài chục linh tệ, nếu may mắn có thể tìm được linh dược như Chu Quả, một đêm sẽ phất ngay. Thế nhưng xác suất nhỏ đến đáng thương, giống như trúng xổ số, trong hai năm ở Bạch Vân Quán, Lý Ngọc chưa từng thấy ai tìm được nó.
Sau khi Chu Tử Tuyền nói xong, Trần Minh cũng sốt ruột, nhanh chóng nói: “Lý Ngọc, huynh có một nhiệm vụ xuống núi để đuổi quỷ, đáng giá bốn mươi linh tệ, đệ có hứng thú hay không. Sau khi xong việc, đệ lấy sáu phần, huynh lấy bốn phần.”
Chu Tử Tuyền nghe vậy, nàng hơi nhíu mày, nói với Trần Minh: “Trần sư huynh, muội là người mời Lý sư đệ trước mà.”
Trần Minh không thèm để ý, hắn nói tiếp: “Những việc thế này thì làm gì có chuyện đến trước có trước, đến sau có sau. Lý Ngọc muốn nhận nhiệm vụ nào thì nhận, đó là tự do của đệ ấy.”
Chu Tử Tuyền không hài lòng: “Chỉ là một nhiệm vụ đuổi quỷ nho nhỏ, làm gì phải cần tới tận hai người?”