Lúc này, Lý Ngọc đã quay trở lại phòng, mở công pháp cơ bản thuộc tính mộc có được từ chỗ Chu Sư tỷ ra.
Công pháp mà hắn tu luyện, tên là Chí Diệm Quyết, công pháp cơ bản thuộc tính hỏa, bên trên ghi chép mấy pháp thuật nhỏ của thuộc tính hỏa, ngoài ra cũng có đề cập đến một vài pháp thuật khác, ví dụ như Thủy Cầu Thuật, Đằng Man Thuật, Hoàng Sa Thuật,…
Pháp lực thuộc tính hỏa, là có thể thi triển ra được những pháp thuật thuộc tính khác, chỉ là uy lực nhỏ hơn nhiều so với việc dùng pháp lực của hệ đó để thi triển, đại khái chỉ có dáng vẻ năm sáng phần, pháp lực các hệ khác thi triển pháp thuật thuộc tính hỏa cũng là như thế.
Công pháp Chu sư tỷ tu hành, tên là Trường Thanh Quyết, bên trên chi chép nhiều một chút pháp thuật thuộc tính mộc, pháp thuật của những thuộc tính khác cũng có ghi chép một chút, chỗ khác biệt lớn nhất của hai quyển công pháp, nằm ở đánh dấu linh mạch.
Trên bản đồ kinh mạch con người của Chí Diệm Quyết, chỉ đánh dấu bảy mươi hai huyệt vị linh mạch hỏa, mà Trường Thanh Quyết lại linh mạch mộc, Lý Ngọc đoán không sai, vừa rồi cây linh dược màu xanh đó, huyệt vị mà nó đả thông tên là huyệt Đại Đôn, là huyệt vị đầu tiên trong cơ thể con người của linh mạch mộc.
Nói như thế, có lẽ cây hoa sen kia đả thông là linh mạch thuộc tính thủy.
Công pháp cơ bản của thuộc tính thủy, Khương Ly có, với Chu sư tỷ thì còn cần khách khí, Khương Ly thì căn bản không cần, là người của Bạch Vân Quan đều biết Lý Ngọc và Khương Ly cùng mặc một chiếc quần.
Phòng của Khương Ly, nằm ở ngay bên cạnh.
Lý Ngọc đi ra ngoài cửa, phát hiện đèn ở phòng của Khương Ly vẫn còn sáng, nhưng khi hắn đi đến cửa, lại phát hiện phòng của hắn ta khóa ở bên trong.
“Muộn như thế rồi, khóa cửa cái gì…”
Lý Ngọc lẩm bẩm một câu, vận cuyển một chút pháp lực mộc, trên cánh cửa đang đóng của phòng Khương Ly, mọc ra một cây leo nhỏ, Lý Ngọc điều khiển nó mở chốt cửa.
Trong lòng Lý Ngọc nghĩ thầm, sức tấn công của pháp lực thuộc tính mộc không phải là mạnh nhấy, nhưng mở khóa thì tuyệt đối đỉnh cao.
Lý Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng Khương Ly tràn ngập sương mù, mắt thường không nhìn xa được bao nhiêu, Lý Ngọc đi vào bên trong, không nhịn được nói: “Đêm hôm, rốt cuộc tiểu tử ngươi đang làm cái quỷ gì vậy…”
Ánh mắt xuyên qua sương mù còn sót lại, bắt gặp ánh mắt của người đang ngồi trong phòng tắm, hai người đều ngơ ra.
Một mảnh trắng tuyết rơi vào trong mắt, Lý Ngọc lập tức che mắt lại, vội vàng nói: “Xin lỗi vị sư muội này, ta đi nhầm phòng rồi…”
Khi hắn quay người chạy ra khỏi cửa phòng, bước chân của Lý Ngọc lại dừng lại.
Quy mô của vị sư muội này, tuy còn xa mới so sánh được với Chu sư tỷ, nhưng tốt xấu gì cũng là có, đây là một cơ sở quan trọng để Lý Ngọc phán đoán giới tính của người này, phòng là không thể nào đi nhàm được, phản ứng đầu tiên của hắn, là tiểu tử Khương Ly này thâm tàng bất lộ, nhanh như thế đã đi quá giới hạn với nữ đệ tử ở trong quan rồi…
Nhưng mà, khuôn mặt của nàng ta, tại sao lại giống Khương Ly như thế?
Lẽ nào bản thân hắn nhìn nhầm rồi, là tiểu tử này lén lút luyện cơ ngực ở sau lưng hắn?
Không chắc chắn, nhìn lại lần nữa…
Trong lòng Lý Ngọc nghĩ như thế, hắn lại quay lại nhìn thêm, hắn vừa mới quay đầu, mấy quả cầu nước đã đánh thẳng vào đầu hắn, xen lẫn giọng nói tức giận của thiếu nữ: “Còn nhìn!”
Đêm đó.
Giờ Tý.
Bạch Vân Quán, phòng của Lý Ngọc.
Lý Ngọc đang ngồi một bên của bàn, người ngồi bên còn lại là một thiếu nữ.
Thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mày tỉa tót, mũi thẳng, nước da trong veo, mềm mại xinh đẹp như ngọc, sinh ra như tranh vẽ, đưa mắt nhìn toàn bộ Bạch Vân Quán. Nếu chỉ nói về tướng mạo xinh đẹp, không ai có thể vượt qua được, kể cả là Chu sư tỷ cũng phải nhường chỗ ngắm hoa.
Thiếu nữ xinh xắn động lòng người ấy khi nhìn ánh mắt của Lý Ngọc, nàng vừa ngại ngừng vừa tức giận, trách móc nói: “Không phải ta đã bảo, bất kể là khi nào thì cũng phải gõ cửa nếu muốn bước vào phòng ta sao…”
Đối mặt với thiếu nữ tựa như Khương Ly, Lý Ngọc không biết phải nói gì.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thật rằng người huynh đệ tốt thường cùng hắn kề vai sát cánh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, có người cùng đánh lại là nữ nhân…
Chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một kẻ ngốc, phải không?
Cùng ăn cùng ở, bên nhau hai năm, vậy mà lại không biết người huynh đệ tốt của hắn là nữ nhân?
Hay nên nói là tên tiểu tử này đã phát hiện ra từ lâu, chỉ có điều giả vờ không biết?
Lý Ngọc cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ của mình, phát hiện ra hắn thực sự không biết.
Ngay cả sau khi xuyên không, hắn cũng chưa bao giờ nghi ngờ giới tính của Khương Ly. Bình thường Khương Ly cư xử không được tự nhiên lắm, Lý Ngọc chỉ nghĩ rằng Khương Ly là người hướng nội. Bởi vì Khương Ly của khi đó, nhìn thế nào cũng giống một người thiếu niên nhanh nhẹn.