Nhìn hỏa cầu trong tay, cảm xúc của Lý Ngọc thay đổi khó lường.
Mặc dù chỉ là một Hỏa Cầu Thuật nho nhỏ, nhưng đây vẫn là pháp thuật thật sự, giống hệt hiệu ứng đặc biệt hắn từng thấy trong phim ảnh ở thế giới trước.
Trong ba ngày qua, Lý Ngọc đã tiêu hóa được không ít ký ức. Hắn đã nhận thức được đây là hai thế giới khác nhau hoàn toàn.
Thế giới này không có ô tô máy bay, không có tên lửa hay phi thuyền vũ trụ, nhưng lại có một loại lực lượng thần bí khoa học không cách nào giải thích được.
Mượn loại lực lượng này, muốn hô phong hoán vũ, phi thiên độn địa, di sơn đào hải cũng không phải chỉ là huyễn tưởng mà có thể thực hiện được thật!
Không chỉ có vậy, chủ nhân ban đầu của thân thể này còn là tu tiên giả, chẳng qua tu vi của hắn thấp tới đáng thương cảm, chỉ mới vừa bước vào cánh cổng tu hành.
Ký ức còn sót lại nói cho hắn biết, ba ngày trước, nguyên chủ của cỗ thân thể này cứng rắn đột phá cảnh giới thất bại, thân tử đạo tiêu.
Đồng thời, Lý Ngọc ở thế giới khác cũng vì bỏ mình mà linh hồn không hiểu sao lại tới được bộ thân thể này.
Trong đầu có rất nhiều ký ức không thuộc về hắn, sợ là phải mất một quãng thời gian không ngắn mới có thể tiêu hóa hoàn toàn.
Trong ba ngày qua, Lý Ngọc mới chỉ dung họ được một phần, trong đó có cả pháp thuật từ hư không biến ra hỏa cầu.
Lý Ngọc hất tiểu hỏa cầu qua lại giữa hai bàn tay, chơi tới vui vẻ vô cùng.
Theo thời gian trôi qua, hỏa cầu trong tay Lý Ngọc nhanh chóng nhỏ đi. Sau khi quật cường lóe lên vài cái, cuối cùng nó bị dập tắt hoàn toàn.
Cùng lúc đó, thân thể Lý Ngọc cũng như bị móc rỗng, vô lực tựa vào thân cây sau lưng.
Thực lực của thân thể này thật sự thấp tới đáng thương cảm, một Hỏa Cầu Thuật cấp thấp cũng chỉ mới duy trì trong chốc lát đã như móc rỗng thân thể hắn.
Mà trong trí nhớ của Lý Ngọc, một số đại năng hàng đầu, chỉ giơ tay nhấc chân đã có thể biến một thành trì thành biển lửa.
“Lý Ngọc, ngươi ở đây làm gì vậy, ta tìm ngươi đã lâu…”
Có giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau. Một người trẻ tuổi đi nhanh tới, đưa cho Lý Ngọc chiếc bánh bao còn nóng hổi sau đó tùy ý ngồi xuống bên cạnh hắn, khoác lên vai hắn.
“Ngươi cũng đừng cảm thấy buồn bã quá, có tới chín phần mười tu tiên giả cả đời không thể Trúc Cơ. Làm một phàm nhân cũng có thể sống rất sung sướиɠ.”
“Ngươi vẫn nên chờ khi ta kế thừa ngôi vị hoàng đế của cha ta rồi lại phong vương cho ngươi đi…”
Người trẻ tuổi bên cạnh Lý Ngọc tên Khương Ly, là bằng hữu tốt nhất của hắn ở Bạch Vân Quan.
Bạch Vân Quan có hơn trăm đệ tử, chỉ có Khương Ly là thân thiết với hắn nhất.
Khương Ly là thái tử của tiểu quốc nào đó, nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng trong Bạch Vân Quan, hoàng tử như hắn không mười cũng được tám.
Nơi bọn hắn đang ở là Địa Vực Đạo Môn, tất cả quốc gia ở đây, dù là lớn hay nhỏ cũng phải nương tựa đại môn phái mới có thể sinh tồn.
Nguyên nhân khiến Lý Ngọc có quan hệ tốt với Khương Ly một là vì bọn hắn đều tương đối đẹp trai, mà hai thì là vì bọn hắn đều tương đối gà.
Hai người đã tu hành ở Bạch Vân Quan hơn một năm, trong số gần trăm đệ tử Bạch Vân Quan, có một bộ phận đã tụ khí thành công.
Mà trước mắt, Lý Ngọc với Khương Ly còn đang ở giai đoạn dẫn khí nhập thể.
Nếu ba tháng sau bọn hắn vẫn không thể tụ khí thành công sẽ phải rời khỏi Bạch Vân Quan, tự tìm đường sống.
Khương Ly xuống núi còn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, còn Lý Ngọc thì chỉ có thể thành một tên tán tu.
Không có môn phái giúp đỡ, thành tựu của tán tu hết sức có hạn, sợ là cả đời chỉ có thể dừng lại ở Luyện Khí kỳ.
Sau Bạch Vân Quan là Côn Luân, là một trong thập đại môn phái Đạo Môn phương Đông.
Nếu có thể tiến vào Côn Luân, tối thiểu cũng có thể đạt tới Trúc Cơ, thọ nguyên cũng có thể tăng thêm hơn hai trăm năm.
Lời an ủi của Khương Ly khiến Lý Ngọc cảm thấy ấm áp, nhưng giấc mộng của hắn cũng không phải là thành một vương gia tiêu dao.
Đời trước, hắn vì đại nghĩa hi sinh bản thân.
Kiếp này, hắn chỉ muốn sống vì bản thân mình.
Trong thế giới huyền bí quỷ dị này, đại trượng phu nên sáng bơi Bắc Hải chiều dạo Thương Ngô, lên trời xuống đất, trảm yêu trừ ma, đây mới là giấc mộng lãng mạn nhất của nam nhân.
Lý Ngọc vỗ vỗ bả vai Khương Ly, đứng dậy rời đi.
Khương Ly nhìn ra quyết tâm của bằng hữu, khẽ thở dài: “Quên đi, ta cũng không khuyên ngươi thêm nữa, dù thế nào ta cũng sẽ giữ lại vị trí vương gia cho ngươi, ngươi muốn làm lúc nào cứ làm…”
Vào lúc bóng dáng Lý Ngọc sắp biến mất, hắn lại vội nói thêm một câu: “Ôi, mấy ngày tới nhớ không được rời khỏi đạo quan một mình. Ta nghe Tôn trưởng lão nói, gần đây có yêu nhân Ma đạo xuất hiện dưới chân núi…”