Trong vẻ sợ hãi của Nhậm viên ngoại, còn có oán hận vô hạn, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh phong thủy đáng chết đó, nói ở đó là nhà tốt trăm năm mới có một, chuyển đến ở nơi đó, có lợi cho con cháu đời sau, còn nhận của ta một trăm lượng, kết quả cả ngày gặp phải quỷ, lần sau gặp được ông ta, ta nhất định sẽ đánh gãy cái chân chó của ông ta…”
Nghe miêu tả của bọn họ, Chu sư tỷ và Trần Minh thần sắc bình tĩnh, Khương Ly rõ ràng có chút sợ hãi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, trong lòng Lý Ngọc ngoại trừ có chút không tự tin ra, cũng lờ mờ cảm thấy có chút kí©h thí©ɧ…
Người hắn gặp nhiều rồi, quỷ vẫn là lần đầu tiên thấy.
Ở thế giới này, con người sau khi chết đi, có khả năng dùng hình thức linh thể tiếp tục tồn tại, nhưng loại linh thể này rất yếu ớt, thuộc lại vật chí âm, ở trong tình huống bình thường, rất nhanh sẽ tự mình tiêu tán, không thể tồn tại lâu dài, càng không thể phơi bày dưới ánh sáng.
Linh thể cấp thấp nhất, không thể nào sinh ra tổn thương võ lực với người sống, chỉ có thể vào ban đêm khi âm khí nặng nhất xuất hiện, người phàm trong lúc ngủ say, nếu như bị âm khí nhập thể, sẽ dễ dàng sinh ra ác mộng, cứ tiếp tục như thế, tinh thần và thân thể đều sẽ sụp đổ.
Nhìn từ miêu tả của Nhậm gia, gây rối ở nhà mới của Nhậm phủ, chỉ là ma quỷ cấp thấ nhất, chỉ có thể được gọi là âm linh.
Loại âm linh này, không có sức chiến đấu gì, một Hỏa Cầu Thuật nho nhỏ, là có thể khiến cho linh thể của bọn chúng sụp đổ, hoàn toàn biến mất ở trong đất trời, Bạch Vân Quan đến bốn vị Luyện Khí, cũng thật là chuyện bé xé ra to.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người Lý Ngọc dưới sự dẫn đường của Nhậm viên ngoại, đến nhà mới của Nhậm phủ.
Tòa nhà này cách xa phố phường ồn ào, chiếm diện tích đất rất lớn, xung quanh không hề có kiến trúc nào khác, tòa nhà được xây dựng dưới sườn đồi, phía sau sân còn có một hồ nước nhỏ, không khí tươi mát, phong cảnh tú lệ, đúng thật là một trạch viện tốt.
Có điều, đứng trước tòa nhà này, Lý Ngọc vẫn luôn cảm thấy cả người không thoải mái.
Khương Ly cũng ôm ôm vai, bất giác dựa gần vào bên người Lý Ngọc.
Trần Minh chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Nhậm viên ngoại, hỏi: “Có phải là ngươi có thù với tiên sinh phong thủy kia không?”
Nhậm viên ngoại sửng sốt một chút, sau đó nói: “Tại sao tiên sư lại nói như vậy?”
Trần Minh nhàn nhạt nói: “Nếu như các ngươi không có thù oán, thì tại sao ông ta lại để cho ngươi xây dựng nhà ở đây.”
Nhậm viên ngoại ý thức được cái gì đó, sắc mặt thay đổi, nói: “Lẽ nào ở đây phong thủy không tốt?”
Trần Minh lại nhìn xung quanh một lần nữa, cười mà như không cười nói: “Phong thủy ở đây đúng là khá tốt, là một tòa trạch viện hiếm có, có điều là âm trạch, người sống ở thì không thích hợp, nhưng người chết ở thì vừa thích hợp…”
Nhậm viên ngoại tức đến không thở được nói: “Đáng chết, ta và ông ta không oán không thù, vì sao ông ta muốn hại ta!”
Chu Tử Tuyền có chút bất ngờ, kinh ngạc nói: “Trần sư huynh hiểu thuật xem phong thủy?”
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Chu sư muội, Lý Ngọc và Khương Ly cũng đều nhìn Trần Minh, cuối cùng Trần Minh cũng tìm lại được một chút tự tin.
Bạch Vân Quan thanh tâm quả dục, có một lần hắn ta mất nhiều tiền mua một quyển sách xuân cung đồ (sách khiêu da^ʍ), dự định ban đêm yên tĩnh an ủi bản thân một chút, lúc đó hắn ta cởi cả quần rồi, sau khi mở quyển sách ra, lại phát hiện nội dung trong đó là xem phong thủy, khiến cho hắn ta tức giận hiếu chút nữa xé nát quyển sách…
Sau đó thật sự là quá nhàm chán, chỉ có thể tùy tiện lật xem một chút gϊếŧ thời gian, bất tri bất giác thế mà lại học được rất nhiều.
Trần Minh hơi ưỡn thẳng ngực, nói: “Nơi này gọi là “hai núi bên thủy động”, Chu sư muội nhìn đi, hai bên ngôi nhà này, đều là núi cao, phía trước ngôi nhà lại có hồ nước, khí âm từ giữa hai ngọn núi này thổi ra, hội tụ trên mặt nước, khiến cho nơi này trở thành nơi chí âm, chính là nơi âm linh thích tụ tập nhất…”
Tuy Lý Ngọc không hiểu phong thủy, nhưng Trần Minh nói có đầu có cuối, không giống như nói bừa.
Thuật phong thủy, ở giới tu tiên thuộc về bàng môn, chính đạo rất ít có người tinh thông, nhưng mà bên phía Ma đạo, sẽ có người dùng thuật phong thủy để nuôi quỷ nuôi ma, bị người chính đạo chán ghét.
Nhậm viên ngoại tỉnh lại, mơ hồ hỏi: “Dám hỏi tiên sư, hai núi bên nước gì đó, có phương pháp hóa giải không?”
Trần Minh phất phất tay, nói: “Chuyện này đơn giản, chỉ cần để người san bằng hồ nước này, rồi trồng cây lên đó, là có thể phá vỡ cục diện chí âm này, cũng sẽ không có ma quỷ tụ tập ở đây nữa.”
Nhậm viên ngoại vô cùng vui mừng, bái mấy bái với Trần Minh, liên tục nói: “Cảm tạ tiên sư, cảm tạ tiên sư…”