Chương 25: Tín vật
Ban đêm, Bạch Nguyệt vuốt vuốt cái áo nhỏ, thỏa mãn đi ngủ. Sư phụ đã dùng dược thủy, ngâm xử lý qua, khiến nó chẳng còn mùi lạ nữa, thậm chí còn có mùi thơm ngát.
Đèn vẫn còn sáng trong đại sảnh, Chưởng môn lẳng lặng ngồi trước bàn, nhớ lại quẻ tượng đã bói cho Bạch Nguyệt.dđlqđ Nha đầu kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của nàng, hắn đã cảm thấy kinh hãi, không ngờ trên đời này thật tồn tại người có mệnh cách như sư huynh đã tiên đoán. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cắt đứt dòng suy nghĩ của lão.
“Vào đi.” Chưởng môn trầm giọng.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Mộc Xảo Hề xuất hiện trong bộ đồ xám. Chưởng môn nhìn người đứng ở bậc cửa, thở dài, đứa nhỏ này thật ra cái gì cũng tốt, dù là tư chất, hay tính kiên trì, nhưng tâm địa lại bất chính.
“Sư phụ.” Mộc Xảo Hề sợ hãi mở miệng, lại lập tức cúi đầu, khổ sở sửa lời.“Đệ tử sai rồi, đệ tử nên gọi là Chưởng môn, Chưởng môn thứ tội.”
Chưởng môn khẽ thở dài: “Được rồi, vào đi. Đã trễ thế này, có việc gì sao?” Đứa nhỏ có tâm kế, thật không thể khiến người ta yêu thích.dđlqđ Nàng lần này thi tài bị thua, chính lão cũng không biết nên làm thế nào, với nàng cũng coi như là một bài học.
Mộc Xảo Hề thấy Chưởng môn không lên tiếng an ủi để cho nàng đổi gọi là sư phụ, lại cảm thấy thất vọng, nhưng không biểu hiện gì.“Đệ tử đến đây là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với chưởng môn.”
Chưởng môn thản nhiên nói:“Chuyện gì, nói đi.”
Thái độ của Chưởng môn làm Mộc Xảo Hề càng khó chịu, càng căm hận Bạch Nguyệt. Nàng vốn là vị nữ đệ tử duy nhất trong các nội môn đệ tử, địa vị vô cùng cao quý khiến mọi người phải hâm mộ và kính nể, bây giờ thì cái gì cũng không có! Đều là do con tiện nhân kia làm hại!
“Tối hôm nay, đệ tử nhìn thấy có một người đi ra từ cấm địa, vào phòng của Bạch Nguyệt…không Bạch sư tỷ, giờ vẫn chưa ra. dđlqđ Sợ là tặc nhân, cho nên đi bẩm báo với chưởng môn.” Mộc Xảo Hề nói.
Nét mặt Chưởng môn không chút biến hóa, cảm thấy bất đắc dĩ, đứa nhỏ này thật có tâm kế, nghĩ để cho lão biết Bạch Nguyệt trộm đi vào cấm địa., nhưng lại đường hoàng nói như thế, ra vẻ hết sức lo nghĩ cho Bạch Nguyệt.dđlqđ Chưởng môn gật đầu nói:“Ngươi không cần phỏng đoán gì cả, người đó chính là Bạch Nguyệt, nhưng ta cho phép nàng đi, việc này không cần nói đến nữa.”
Mộc Xảo Hề há hốc miệng, không nói ra một lời nào nữa.
“Được rồi , ngươi về đi, cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Chưởng môn nhắm mắt.
Mộc Xảo Hề càng khó hiểu, và càng thêm phẫn hận. Con tiện nhân kia, cái gì cũng không biết, mà có năng lực gì, đoạt đi hết thảy mọi thứ của nàng? Bây giờ còn khiến cho chưởng môn luôn nâng đỡ như thế? Ngẩng đầu nhìn chưởng môn, Mộc Xảo Hề cúi đầu hành lễ:”Đệ tử cáo lui.”
Môi bị cắn trắng bệch, đi ra cửa, tai lại truyền tới giọng nói nhàn nhạt của chưởng môn:”Mấy ngày nay, vi sư biết con chịu khổ, quyết đấu với Tà giáo còn phải dựa vào con.”
Nước mắt Mộc Xảo Hề suýt trào ra, hóa ra, cái gì sư phụ đều biết, sư phụ không vứt bỏ nàng. Vừa định xoay người nói cái gì, lại có tiếng nói nhỏ nhẹ.”Về đi, vi sư biết cách xử lý.” Mộc Xảo Hề nắm chặt ta, bước nhanh rời đi. Lòng dâng lên hi vọng vô hạn, sư phụ nói như vậy, ý tứ là nội môn đệ tử chân chính vẫn là nàng, không phải sao? Bạch Nguyệt, ngươi chờ coi, ta nhất định không tha cho ngươi.
Mộc Xảo Hề ra khỏi thiên sảnh, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, ánh mắt lạnh lùng. Bạch Nguyệt, thù này sẽ có ngày ta bắt người hoàn trả gấp trăn lần .dđlqđ Buổi tỷ thí đó, nàng luôn suy nghĩ, bụng đúng lúc lại đau như thế, nhất định là có người động tay động chân. Mà chắc chắn đó là Bạch Nguyệt, con tiện nhân kia! Nội môn đệ tử mà thua dưới tay một ký danh đệ tử, mối nhục này nhất định phải rửa sạch! Tiện nhân , cứ chờ đấy!
Hôm sau, trời vừa sáng, chưởng môn đã sai người đến kêu Bạch Nguyệt tới đại sảnh bàn việc. Bạch Nguyệt cũng hiểu được, đi theo đệ tử đến đại sảnh. Bước vào, chỉ thấy chưởng môn, Lê Ngạo Nhiên và Lăng Ngôn đang chờ nàng. Biểu tình mọi người bất đồng. Chưởng môn cười vô cùng hòa ái dễ gần, giống như phụ thân vui mừng cho nữ nhi được gả về nhà chồng, Lăng Ngôn cười trêu chọc, Lê Ngạo Nhiên lạnh nhạt ngồi uống trà.
Chờ Bạch Nguyệt ngồi vào chỗ, chưởng môn cười ha ha, mở miệng:“Tốt lắm, đã đông đủ .”
Lê Ngạo Nhiên tuyệt không vô nghĩa, lấy từ trong ngực ra một mảnh ngọc nhỏ, mặt trên có khắc một đóa sen vô cùng tinh tế, đưa cho Bạch Nguyệt.dđlqđ Bạch Nguyệt nhận lấy, sờ sờ, mát lạnh bóng loáng, lại trong suốt, cảm giác còn tốt hơn mảnh ngọc Nạp Song đưa cho mình rất nhiều.“Đây là tín vật?” Bạch Nguyệt cầm ngọc bội hỏi.
Lê Ngạo Nhiên gật đầu.dđlqđ Lăng Ngôn ở một bên, chen vào:“Bạch cô nương, ngươi cũng nên lấy một cái gì đưa cho Lê Đại Cung chủ nhà ta chứ, đưa cho phu quân tương lai? Tỷ như túi hương tự tay may chẳng hạn?”
Bạch Nguyệt chớp chớp mắt, lúc hắn đưa cho mình mảnh ngọc này, nàng cũng có ý định đưa lại vật gì đó, nhưng mà trên người lại không có thứ gì .” Túi hương thì có, nhưng ta không mang theo. Chờ đi.”
“Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Việc này đã định xong.” Chưởng môn một bên không ngừng xen vào, hào hứng đến mức Bạch Nguyệt nghi ngờ lão không phải được ăn tiền hoa hồng gì chứ?
Bạch Nguyệt nhìn đôi mắt xanh biếc, có cảm giác là lạ. Nam nhân xuất sắc như thế là vị hôn phu của nàng? Sao cứ như đang nằm mơ vậy , nếu là mơ thì đúng là một giấc mơ kỳ quá , thật không thể tin nổi.
“Bạch cô nương, không, không, nên sửa lại , phải kêu tẩu tử.” Lăng Ngôn tươi cười.“Ngươi từng nói qua, điều kiện để ngươi khôi phục lại dung mạo là ngươi phải có năng lực để bảo vệ bản thân, hoặc là có phu quân bảo hộ.dđlqđ Hiện tại, Ngạo Nhiên nhà ta có được năng lực này, ngươi nghĩ thế nào?”
Lập tức tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung lên người nàng , lên vết sẹo ghê gớm trên mặt Bạch Nguyệt, chờ đợi câu trả lời.