Cô quyết định sẽ sống thật tốt, sẽ vì ba mẹ của mình mà sống, không còn để ai bước vào trái tim của mình nữa. Chỉ có ba mẹ mới ở bên cạnh cô không oán không hối, chỉ có ba mẹ vì cô mà khóc đỏ cả vành mắt, ngay cả ba cô, mắt ông đỏ hoe dù ông là một người chưa bao giờ rơi nước mắt.
Cô ở nhà nửa tháng, biết tên khốn nạn đó đã bị bắt nhưng cô vẫn không xem một tin tức gì liên quan đến chuyện này. Cô nói với ba mẹ rằng cô muốn ra nước ngoài du học, đảm bảo sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Cô không muốn ba mẹ ngày ngày trở nên tiều tụy vì chuyện của mình, lo lắng cô sẽ làm chuyện dại dột, không muốn bọn họ nhốt cô trong l ồng để yêu thương bảo vệ cô.
Cô hy vọng có một ngày, cô sẽ ở trước mặt ba mẹ cười nói như trước kia. Nhưng cô biết bây giờ cô vẫn chưa làm được nên chỉ có thể tách biệt ra ngoài một thời gian, dặn với lòng rằng sau khi cô trở lại, nhất định cô sẽ trả lại cho ba mẹ một cô con gái bình thường, cô con gái chưa từng gặp bất kỳ sóng gió gì. Hiện tại dù cho cô cố gắng đến nhường nào, cô vẫn chưa thể trở lại Mộc Lương Tây của trước kia.
- --
Cô trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, hoàn thành các loại thủ tục.
Khi cô đứng trước cửa, nghe thấy bạn cùng phòng nói chuyện bên trong, "Cậu nói xem con nhỏ ngu ngốc đó sao chưa về nữa, không biết có chuyện gì xảy ra không đây?"
"Ai biết, dù sao nhà nhỏ đó cũng có tiền, có học hay không cũng đâu quan trọng."
"Cũng đúng. Mà cậu cũng chẳng tốt đẹp gì, biết rõ Lạc Minh Khải có bạn gái rồi mà còn cố ý kêu nhỏ đó theo đuổi."
"Cậu không hiểu gì cả, tớ đang giúp nó đấy. Nhỏ đó là thiên kim tiểu thư, chưa gặp qua bất kỳ sóng gió gì, tớ chỉ giúp nó biết cuộc sống chẳng dễ dàng gì đâu."
Hai người nói xong liền bật cười, "Cậu thật là tốt."
Lương Tây đứng trước cửa, nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng, cô là người quét dọn sạch sẽ, bỏ tiền mua đồ dùng. Trong phòng không có ấm nước nóng, tụi nó cũng nói khéo để cô đi mua, đơn giản là vì nhà cô có tiền. Nếu cô đi ăn ở ngoài, tụi nó kiểu gì cũng gọi cho cô bắt cô mang về cho tụi nó một phần nhưng chưa bao giờ nói là sẽ trả tiền. Bởi vì tụi nó biết, nhà Mộc Lương Tây rất giàu có.
Bởi vì nhà cô có điều kiện cho nên để cô mua đồ là một điều hiển nhiên.
"Chưa bao giờ nhìn thấy con nhỏ nào ngu như vậy, mỗi lần tớ thấy cô ta viết thư là tớ xém không nhịn được cười...."
Lương Tây xoay người rời đi. Những đồ đạc trong phòng cô không tính toán với họ rồi thì làm ơn đừng cho cô nghe những lời kia được không? Cô từng làm chuyện không phải với người khác sao? Không có, cô chưa từng làm gì cả. Cô xem họ như những người bạn thân của mình nhưng họ lại đối xử với cô như thế nào đây?
Đi tới thang bộ, cô dừng bước rồi quay lại đó.
Cô đứng trước phòng, gõ cửa rồi đi vào.
Những đồ đạc của cô ở đây, cô không thèm lấy nữa, dù sao nhà cô cũng đủ tiền để cô mua đồ mới. Mộc Lương Tây đứng trước mặt hai bạn cùng phòng, "Tôi về để làm giấy tờ thôi học."
"À, cậu thu dọn đồ đạc sao?" Bạn cùng phòng liếc nhìn giường cô.
"Không, tôi nghĩ mấy thứ này nặng quá nên không định thu dọn. Nếu cần cái gì thì tôi mua mới thôi, mang theo rườm rà."
Hai bạn cùng phòng cười cười, "Đúng rồi, cái ly của cậu thật là đẹp." Người còn lại cũng lập tức mở miệng, "Con gấu bông kia dễ thương quá."
Lương Tây nhìn hai người, "Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như hai cậu mượn tiền tôi chưa trả thì phải. Lúc trước cậu mua điện thoại có mượn tôi một ngàn tệ." Rồi cô nhìn về phía người kia, "Còn cậu, cậu nhờ tôi trả học phí dùm cậu, cậu thiếu tiền ăn cũng mượn tiền tôi. Tôi sắp đi rồi nên khoản này cũng nên trả đi chứ? Những đồ dùng trong phòng này tôi cũng không định đem đi, lát nữa sẽ có nhân viên vệ sinh tới dọn, nếu các cậu muốn thì lát nữa ra ngoài thùng rác mà nhặt về!"
Thế giới này không hề giống như những gì cô từng nghĩ. Cô cho rằng chỉ cần đối tốt với người khác thì người khác cũng đối tốt với mình. Chẳng thể ngờ rằng người khác chỉ xem cô là một đứa ngốc, như một cái cây rút tiền có lợi cho bản thân.
Cô không cần phải đối xử tốt với người khác nữa.
Lúc cô ra sân bay cũng chỉ có ba mẹ đưa tiễn cô. Trước khi lên máy bay, chỉ cần nghĩ đến sau này chỉ có một mình, chuyện gì cũng có một mình chịu đựng thì cô lập tức muốn lui bước. Nếu như cô ở đây, cô còn ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Thế nhưng cô không thể làm vậy, cô không thể ích kỳ như vậy. Ba mẹ còn có cuộc sống riêng của mình, không thể để họ dành cả cuộc đời cho mình.
Mộc Lương Tây, mày không thể trở thành điểm yếu của ba mẹ mày được.
Dù trong lòng muốn rút lui nhưng cô vẫn một mình qua cửa an ninh, một mình ngồi lên máy bay mặc kệ nước mắt vẫn không ngừng rơi. Cô muốn trở thành một Mộc Lương Tây hoàn toàn khác, một Mộc Lương Tây có thể bảo vệ cho chính mình và bảo vệ cho người nhà.
Sau đó cô gặp người đàn ông tên là Lục Diên Chiêu, cô học hỏi từ y rất nhiều điều. Y dạy cô đủ loại kiến thức tài chính, dạy cô cách thiết lập mối quan hệ với người khác, để cô tham gia các buổi tiệc thương trường, dẫn cô đi đến những nơi cô chưa từng đến.
Cô cũng đã phạm tội, cô đã gi3t chết rất nhiều động vật nhỏ. Trước khi chết bọn chúng đều nằm trên tay cô kêu gào một cách đáng thương nhưng cô vẫn quyết định gϊếŧ chúng. Cô nhìn bọn chúng như nhìn chính mình, khao khát có người bảo vệ, hy vọng có người sẽ rũ lòng thương mà tha cho, đem mọi kỳ vọng đặt trên người khác.
Nhưng hy vọng chỉ tồn tại trên bản thân mình mà thôi.
Cô gϊếŧ bọn chúng cũng như gi3t chết chính mình. Cô gái nhu nhược nhát gan sợ phiền phức cứ như vậy bị chính cô gi3t chết. Trên tay cô đều là máu, quần áo trên người cũng nhuộm một màu đỏ tươi.
Tất cả đều do chính mình ra tay, cô đã tự tay gi3t chết Mộc Lương Tây vô tư vô lo rồi.
Cô ở cùng Lục Diên Chiêu rất lâu, bọn họ cũng nắm được tất cả tin tức liên quan tới Thịnh Á, suy nghĩ xem Lạc Minh Khải sẽ chọn cách gì để trả thù gia đình cô. Cuối cùng Lục Diên Chiêu đã đoán đúng, anh lựa chọn cách tiếp cận cô. Thế nên cô lựa chọn tương kế tựu kế, anh nghĩ dựa vào cô để hiểu rõ Mộc thị thì cô lại mượn thân phận bà Lạc kiếm được không ít thông tin, thậm chí cô còn bí mật dùng "Hoàng Thành" để uy danh.
Từ lúc bắt đầu cô đã biết mối quan hệ giữa anh và Hạ Niệm Ý. Tuy nhiên cô chưa từng có suy nghĩ sẽ đối phó Hạ Niệm Ý vì chỉ mất thời gian của cô. Mãi đến khi cô biết được, Lạc Minh Khải chưa từng gửi cho cô một tin nhắn nào, mà chính anh cũng không bao giờ dùng chức năng nhắn tin. Tin tức cha mẹ và em gái Lạc Minh Khải chết được gửi qua từ tin nhắn nên từ đó về sau, anh rất ghét đọc tin nhắn, vì vậy điện thoại của anh luôn bật chế độ tự xóa tin nhắn.
Một người không dùng chức năng nhắn tin thì làm sao có thể gửi tin nhắn cho cô đến trường học số 3 gặp nhau cơ chứ?
Cô cho người điều tra quan hệ năm đó giữa Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý, tất cả mọi người đều nói rằng tình cảm của họ rất tốt. Thậm chí Hạ Niệm Ý còn nhiều lần đến ký túc xá của Lạc Minh Khải, giúp anh giặt quần áo nhận thư từ. Từ đây cô mới một lần nữa ngồi xuống phân tích, năm đó Lạc Minh Khải có nhận được thư hay không thì cô không biết, nhưng có một điều chắc chắn Lạc Minh Khải sẽ không gửi cho cô một tin nhắn như cô đã nhận.
Vậy thì đặt giả thuyết xem sao.
Tất cả thư mà năm đó cô viết cho Lạc Minh Khải đều là do Hạ Niệm Ý ký nhận. Nếu như có một cô gái viết thư cho bạn trai mình thì bạn gái chính thức của anh ta sẽ làm thế nào? Nếu chỉ có một hai lá thư thì có thể bông đùa mà đưa cho Lạc Minh Khải xem, dù sao trên lá thư cũng không có tên người gửi. Lạc Minh Khải trước mặt Hạ Niệm Ý cũng chẳng nghiêm túc đọc thư, mọi chuyện vậy là xong. Nhưng nhiều lá thư như vậy, từng lá từng lá được gửi đến, hẳn Hạ Niệm Ý sẽ tức giận cho nên muốn cho người đang ngấp nghé bạn trai cô ta một bài học ư? Trường học số 3 luôn có tin đồn bị ma ám, Hạ Niệm Ý lại muốn cho cô một bài học nên lấy điện thoại Lạc Minh Khải nhắn cho Mộc Lương Tây một tin. Có lẽ cô ta cũng không nghĩ đến Mộc Lương Tây lại ngu ngốc như vậy, không chỉ đi mà còn ở lại đợi đến tối muộn.
- --
Quay về hiện thực...
Lương Tây tránh khỏi bàn tay của Lạc Minh Khải, ngước đôi mắt quật cường lên nhìn ann. Bởi vì biết được mọi chuyện nên thấy cô đáng thương, muốn gặp mặt cô ư? Muốn gặp để xác minh sự thật sao? Bây giờ cô thừa nhận cô bị tên khốn đó vũ nhục thì làm được gì hả?
Nước mắt của cô, cô sẽ tự lau, không cần người khác lau hộ.
Cô đưa tay lau sạch nước mắt của mình. Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, vẫn quật cường như cũ. Qua vài giây cô trở về là Mộc Lương Tây vô tâm vô phế, không một ai có thể quật ngã được cô.
"Anh muốn biết cái gì?" Cô ngồi xuống, "Nếu tôi biết tôi sẽ nói."
Mấy năm trước tự tử bất thành, bây giờ còn có điều gì có thể quật ngã được cô sao? Trước kia là cô ngu xuẩn nên cô một lòng muốn chết, còn bây giờ dù trời có sập xuống, cô sẽ không bao giờ lựa chọn cái chết nữa.
Những thay đổi của cô đã làm cho Lạc Minh Khải một lần nữa phải nhìn kỹ lại. Đến tột cùng là do cô không quan tâm nữa hay đã đem những đau khổ đó vùi sâu trong lòng, không muốn bất kỳ kẻ nào trông thấy nó?
Anh cũng ngồi xuống đối diện cô, cà phê đã cạn, trong tách chẳng còn xót lại giọt nào, nhiệt độ ấm áp đã biến mất không tâm hơi.
"Bởi vì liên quan đến Hạ Niệm Ý?" Anh muốn muốn năm đó đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho cô hận Hạ Niệm Ý như vậy.
Nếu là người thông minh thì anh biết rằng chuyện này chẳng có liên quan gì đến anh cả, anh cũng không cần đến tìm hiểu chuyện này làm gì. Nhưng anh lại cố tình bỏ qua điểm đó, anh không thể giả vờ như không quan tâm, không thể giả vờ như anh chẳng biết bí mật gì trong lòng cô.
"Phải." Lương Tây thừa nhận, tách cà phê đã nguội lạnh, cô nhìn chiếc tách bị ngã trên bàn, "Không chỉ có Hạ Niệm Ý, mà còn có anh."
Cô nói, không hề giấu giếm điều gì, hết thảy ấn oán đều nói cho anh nghe, không chút nào bỏ sót.
Theo đuổi người con trai đã có bạn gái. Nếu cô là bạn gái của người con trai đó, nhất định cũng sẽ tức giận. Lúc đó cô lại không biết anh đã có bạn gái, xem như lỗi là do cô, cô không nên viết thư cho anh, không nên thích anh. Hạ Niệm Ý có thể đến trước mặt cô, nói với cô một câu đừng làm phiền bạn trai cô ta nữa, nói cô là đứa con gái không biết xấu hổ thì với tính cách năm ấy của Mộc Lương Tây, chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa. Nhưng Hạ Niệm Ý lại không làm vậy, cô ta trực tiếp gửi cho cô một tin nhắn hẹn gặp.
Đây là điều Lương Tây không muốn nhắc đến, thậm chí lúc trước Lục Diên Chiêu từng hỏi vì sao cô lại hận Hạ Niệm Ý, cô cũng nói dối y. Lúc ấy cô đã nói với y rằng Hạ Niệm Ý sai người đánh cô, không hề nhắc đến nguyên nhân thật sự là gì.
Cô nói từng chuyện một, không có một lời nói dối.
"Lạc Minh Khải, làm sao tôi không thể hận được đây? Nếu không phải vì tin nhắn kia, tôi có phải chịu đựng hết những chuyện đó không?" Cô nhìn Lạc Minh Khải cười cười, "Bởi vì ba tôi dồn nhà anh vào bước đường cùng, cha mẹ anh không chịu đựng nổi nên mới lựa chọn tự sát cùng với em gái của anh. Chẳng phải anh đã mang mọi tội lỗi đổ lên đầu ba tôi sao? Vậy những gì tôi trải qua thì hẳn tôi nên đổ hết lên đầu Hạ Niệm Ý đúng không? À không, phải đổ lên đầu anh mới đúng. Nếu không phải vì Hạ Niệm Ý quá yêu anh, không chấp nhận sự theo đuổi của mấy cô khác với anh nên có quyền đối xử với tôi như vậy sao? Nói như vậy thì chính anh là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện đúng không? Lạc Minh Khải, tôi chỉ dựa vào suy nghĩ của anh mà tính đấy, có gì sai không?
Quả thật là anh không sai, suy nghĩ của anh không sai. Bởi vì ba tôi nên cha mẹ anh mới tự sát. Suy nghĩ của tôi cũng không sai, nếu như không phải vì anh, Hạ Niệm Ý cũng không làm gì hết, cuộc đời của tôi sẽ không bị phá hủy như vậy. Anh trả thù cho cha mẹ anh, tôi trả thù cho chính tôi. Chúng ta đều phải hiểu rằng mọi chuyện chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân mà thôi. Nếu có bản lĩnh, cha mẹ anh sẽ không chọn con đường đó, cuộc đời tôi sẽ không lâm vào trạng thái tuyệt vọng nhìn anh từng chút lấy đi tất cả. Còn nữa, tôi phải cảm ơn các người. Nếu không có các người thì tôi vẫn là Mộc Lương Tây ngu xuẩn nhìn các người ân ái, thù hận biến thành lời nguyền rủa của một mình tôi, các người càng sống càng tốt còn tôi thì chỉ có thể sống trong sự đê hèn..."
Lạc Minh Khải nhắm hai mắt lại, "Em đừng nói nữa."
Hận thù chính là như vậy, oán hận người khác, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu người khác. Cha mẹ của anh căn bản không cần tự sát, nếu có bản lĩnh thì chắc chắn sẽ kiếm được cơ hội xoay chuyển trong tương lai, nhưng bọn họ không chờ được, không chịu nổi biến cố đột nhiên xuất hiện.
Mà cô cũng giống như thế, đối phó Hạ Niệm Ý, thậm chí lúc nào cũng k1ch thích cô ta. Cô có thấy mình tốt lên không? Những nỗi đau cô chịu đựng không vì điều đó mà biến mất.
"Vì sao không nói? Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của anh mà làm thôi. Chúng ta đều không sai, chỉ là..."
"Câm miệng!" Anh quát cô.
Cô sờ lấy l ồng ngực của mình, "Lạc Minh Khải, khi tôi đau đớn chính là thế này đây, một mình che lấy l ồng ngực, một mình tự nuốt bi thương."