Chương 5

Sáng hôm sau, nhà trai đã sang nhà gái làm lễ gia tiên rồi đón dâu ra nhà hàng chuẩn bị làm những công đoạn quan trọng còn lại. Nhã Quỳnh được vào phòng chờ để make up lại và thay ra một bộ trang phục khác. Lúc xong mọi thứ thì cũng gần đến giờ đãi khách. Trong phòng bây giờ cũng chỉ còn lại một mình cô. Vội ngắm mình qua gương một lần nữa, chuẩn bị di chuyển ra ngoài thì Nhã Chi lại vào trong. Cô ta khoá trái cửa rồi nhìn cô bằng vẻ khinh khỉnh đáng hờn.

– Xem ra chị có phúc quá nhỉ? Ba cũng chi mạnh tay thật. Mới đó mà đã chuẩn bị được một hôn lễ chỉnh chu sang trọng như vậy.

– Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra. Vòng vo mãi làm gì mấy chuyện ngoài lề.

Những tưởng đã yên ổn, nhưng giữa đường Nhã Chi lại ngán chân, có điều cô cũng không ngại tiếp. Sự chịu đựng nhu nhược trong quá khứ đã quá đủ rồi đối với cô rồi.

Nhã Chi đi lại gần cô, cô ta ngắm ngía rồi đảo quanh cô một vọng. Bàn tay vô ý cũng rà quanh chiếc éo đang được váy cưới bó sát của Nhã Quỳnh.

– Cái váy này đẹp quá nhỉ. Mà chị có xứng đáng được lộng lẫy như vậy không? Để tôi giúp chị chỉnh trang lại một chút.

Nói rồi xoẹt một cái, cây kéo nhỏ trong tay cô ta đã chuẩn bị từ lúc nào cắt nhẹ lên eo áo cô một lằn dài. Nhã Quỳnh giật mình nhìn xuống nơi vừa rách kia. Nhưng nó nằm ở phía sau nên cô bii khuất tầm nhìn.

– Em đang làm gì vậy?

Nhã Chi nhếch môi rồi cười mỉm lên tiếng.

– Tôi giúp chị chỉnh trang.

Nhã Quỳnh đi tới bàn trang điểm, xoay người nhìn vết rách qua gương khiến cô nổi giận. Nhã Chi định lại gần xem cho kĩ nét mặt hoang mang của cô lúc này thì đột nhiên.

Chát.

Một cái tát trời giáng rơi thẳng vào mặt cô ta. Đây là lần đầu tiên Nhã Quỳnh ra tay với đứa em gái ngổ nghịch này. Chứng tỏ mọi thứ cô nhẫn nhịn đã vượt quá mức chịu đựng bình thường rồi.

– Chị điên sao? Hôm nay lại dám đánh tôi?

Nhã Chi một tay ôm mặt mà đôi mắt nheo lại không dám tin cú tát kia lại nằm trên mặt mình. Nhã Quỳnh nhìn đôi mắt cô ta đỏ lừ mà bản thân lại bình tĩnh đến không ngờ.

– Ngu dốt, dù chị có là cái gai trong mắt của em thì cũng mang danh là con gái lớn của nhà họ Lưu. Hôm nay, tại buổi tiệc này có không dưới 200 khách có địa vị trong xã hội này. Em nghĩ em khiến chị mất mặt thế này còn em và cả nhà chúng ta thì không sao? Rốt cuộc đầu em chứa thứ gì trong đó? Chỉ vì một chút ghen tức nổi đoá là có thể ngu si đến vậy sao? Chiếc váy này là do nhà trai cố tình đặt riêng cho chị. Bây giờ em làm rách nó thì nhà chúng ta sẽ mang tiếng không nể mặt họ có biết không? Vả lại gần đến giờ làm lễ rồi, em nói đi, em nên giải quyết chỗ rách này thế nào? Hay để chị ra đó nói với ba em đã cắt nó rồi nhờ ba giải quyết à?

– Chuyện.. chuyện này..

Nhã Chi cứng miệng khi nghe Nhã Quỳnh kiên định lên tiếng. Nhận ra nét quan trọng trong mắt cô, Nhã Chi bây giờ mới biết sợ.

– Áo rách thì khâu lại là được mà. Chị làm gì mà lớn tiếng quá vậy? Mà chị nói ai ngu đó, chị muốn ăn tát không?

– Em thử đi, chị đứng đây cho em tát. Nhưng tát xong rồi thì nhớ chuẩn bị một đoạn diễn văn giải thích với chồng chị lý do vì sao trên mặt có vết đỏ. Với lại váy bên chồng tặng tại sao lại rách.

– Chị dám uy hϊếp tôi?

– Chị không uy hϊếp kẻ ngu si như em, vì nó vô dụng. Chị đang kể tình hình cho em biết.

– Chị..

Chưa bao giờ Nhã Quỳnh lại thấy tâm trạng thoải mái như lúc này. Mặc dù chưa bước vào nhà chồng. Nhưng trên danh nghĩa cô đã là vợ người ta rồi. Mượn danh chồng một chút để dạy dỗ đứa em ngổ ngược này chắc cũng không quá đáng nhỉ.

Không khí đang ngột ngạt căng thẳng thì cánh cửa một lần nữa lại bật mở. Lần này người vào trong là người mà cả hai đều không ngờ đến, Đặng Quốc Hưng. Anh vốn dò la được một số việc rằng cô em gái Lưu Nhã Chi này không biết quy tắc, luôn hà hϊếp Lưu Nhã Quỳnh. Hôm nay lại thấy nhà họ Lưu chuẩn bị cho hôn lễ này hết sức trọng đại. Nhìn quanh thì không thấy Nhã Chi đâu. Dù không chắc cô ta đến đây quấy phiền Nhã Quỳnh. Nhưng anh vẫn đến vì phải bảo vệ người cần bảo vệ.

– Xem ra hai chị em đang tâm sự thân tình quá nhỉ. Vợ à, em gái của vợ rất biết quan tâm em đó. Sợ em ở trong đây một mình trống vắng nên vào tâm tình với em à?

Quốc Hưng đi vào, gương mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị như trên môi vẫn lấp ló một nụ cười vừa đủ ấm áp. Nhã Quỳnh nhìn anh có chút chau mày, giác hôm nay nhìn người đàn ông trước mặt có chút lạ lắm nhưng tạm thời không biết là lạ ở điểm nào. Mới đầu có còn hơi sượng trân vì cảm giác không thật ở trong lòng. Nhưng sau khi anh nói xong cô cũng gọi đáp lại diễn cho xong màn kịch này.

– Phải đó, Nhã Chi vừa sợ em buồn nên mới vào đây tâm sự. Nhưng mà vừa rồi em ấy lỡ tay làm rách chiếc váy mà anh tặng rồi. Tụi em đang không biết phải làm thế nào đây.

Nhã Chi bị vạch tội liền trừng mắt nhìn Nhã Quỳnh. Quốc Hưng là một người nhạy bén, Anh không khó để nhận ra thái độ khác lạ của Nhã Chi đối với cô gái của anh mình. Anh không ngần ngại đi đến khoác tay vào eo Nhã Quỳnh. Đôi mắt cũng chỉ đặt trên người cô mà giọng nói lại để Nhã Chi nghe.

– Vậy sao? Anh nhớ đã xem qua chiếc váy này rất kỹ mới đem qua đây cho em. Oa, vết rách này không tồi nhỉ? Vậy tay của cô em gái vợ này chính anh cũng phải đề phòng rồi. Một bàn tay mềm mỏng không một chút sát thương như vậy mà muốn sát thương một cái gì đó lại trở nên sắc bén thế à?

– Ơ, anh..anh rể, em chỉ sơ ý muốn cắt một sợi chỉ thừa trên đó giúp chị. Không ngờ lại trượt tay nên làm rách một phần áo thôi mà.

– Ô, thì ra là em lỡ tay. Cũng may là em lỡ tay chứ không mũi kéo kia sẽ đâm thẳng vào lưng vợ anh rồi.



– Anh rể nói vậy là sao? Em không hiểu ý anh cho lắm.

Lúc này Quốc Hưng mới nhìn thẳng vào Nhã Chi. Ánh mắt anh lạnh lẽo đến nỗi muốn đóng băng cả người cô ta.

– Em không hiểu cũng không cần phải hiểu. Tóm lại bắt đầu từ ngày hôm nay Nhã Quỳnh chính là vợ của tôi. Dù muốn hay không tôi cũng cấm em đυ.ng vào cô ấy dù chỉ là một lời nói nhỏ. Đây không phải là cảnh cáo mà là cấm tuyệt đối. Ở đây không còn việc của cô em vợ như em nữa. Ngay bây giờ hãy ra ngoài đi.

Ngữ khí này hình như trước đây Nhã Quỳnh chưa bao giờ nghe được từ Quốc Đại. Quốc đại của trước đây mềm mỏng, nhân ái và kiểu cách nói chuyện dịu dàng bao nhiêu. Hôm nay Quốc đại đứng ở trước mặt cô hiện tại lại tỏ ra nhiều phần kiêu ngạo, lạnh lùng và cả ngông cuồng nữa. Rốt cuộc là cảm giác của cô đã sai. Hay vì bản thân bị ức hϊếp quá nên không còn khả năng phán đoán nữa.

Nhã Chi bị đuổi thẳng mặt nên vùng vằng khó chịu. Cô ta nhìn sang Nhã Quỳnh liếc xéo một cái đúng sắt bén rồi hậm hực bỏ ra ngoài không một lời chào.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Quốc Hưng thu về nụ cười ấm áp ban nãy rồi trở về dáng vẻ lãnh đạm nhìn cô. Một giây sau anh xoay lưng cô lại. Khi thấy vết rách của chiếc áo đằng sau lưng cô anh lại lạnh giọng nói tiếp.

– Hiền không phải là cái tội, nhưng hiền cũng phải đúng lúc đúng nơi. Em muốn không để ai bắt nạt trước hết hãy ném đi cái vẻ hiền từ trên mặt mình trước. Vết rách này không nhỏ nhưng có lẽ tôi có thể giúp em xử lý nó được.

Đúng, ngữ điệu này chính xác không phải của Quốc Đại. Quốc Đại ngoài sự yếu ớt cầu lụy hòa bình ra thì không có sự tỉ mỉ và quan sát mọi việc theo một chiều hướng đấu tranh như người đàn ông này.

– Anh biết làm những chuyện này sao?

– Tôi còn biết làm nhiều chuyện mà em chưa biết hết đâu.

– Anh được gia đình bảo bọc kỹ như vậy mà cũng phải tự tay làm những chuyện nhỏ nhặt như thế này à?

– Gia đình bảo bọc chỉ là nhất thời. Còn tồn tại đến hết đời chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nếu em có suy nghĩ dựa dẫm vào gia đình suốt cả đời thì cuộc sống này của em chỉ đáng sống một nửa.

Quốc Hưng vừa giúp cô xử lý vết cắt vừa nói chuyện cho cô nghe. Nhưng từ đầu đến cuối cô không hề cảm nhận sự nhiệt tình trong từng lời nói như trước đây. Mỗi câu mỗi chữ anh nói ra đều rất lạnh lùng và có phần nghiêm nghị khó tả.

Cô không để ý cho đến một lúc sau anh xoay lưng cô lại đối diện vào gương rồi chỉ vào bông hoa màu trắng bằng vải mà anh đã khâu vào vết rách giúp cô. Bông hoa đó vốn dĩ là vật trang trí trên tóc cô. Vậy mà thoắt một cái anh đã biến nó thành một điểm nhấn trên eo áo mình đẹp đến lạ.

– Em nhìn xem vết rách đã được che đi rồi mà. Em hài lòng chứ?

Vết rách kia đúng là không còn chút sơ hở gì. Cô nhìn nó trong gương rồi tay ra đằng sau chạm vào nó.

– Đúng là đẹp thật, tài may vá của anh cũng không tệ đấy chứ.

– Mấy chuyện vặt này không thể làm khó tôi được. Cũng sắp đến giờ làm lễ rồi chúng ta mau ra ngoài đi, để mọi người đợi lâu không tốt đâu.

Nói xong anh giúp cô nhất phần tà áo dài ở phía sau rồi di chuyển ra ngoài. Hôm nay tất cả những việc anh làm đúng thật rất hoàn hảo. Hoàn hảo đến nỗi làm cô hài lòng.

Buổi lễ diễn ra rất suôn sẻ. Bao nhiêu giai đoạn cần làm cô và anh đều hoàn thành hoàn hảo. Cùng nhau mời rượu ba mẹ hai bên, cùng cắt bánh kem, cùng rót rượu trên tháp ly, cùng nhau kính chào quan viên hai họ, cuối cùng là tiếp rượu và chụp hình lưu niệm cùng khách mời. Tất cả mọi việc cả hai đều nắm tay nhau cùng làm. Hôm nay người chồng hay đau bệnh và mềm yếu của cô lại hóa mạnh mẽ khiến cô vô cùng dễ chịu.

Đêm nay cả hai sẽ ở lại khách sạn để tận hưởng những giây phút gần gũi riêng tư. Tất cả mọi người đã xa về hết anh và cô mới được lên đến phòng. Hơn 8:00 tối, cô ngồi xuống giường mà cảm nhận như thân thể đang rã ra thành từng mảnh. Đi lại nhiều trên đôi giày cao gót khiến chân cô sắp rơi ra ngoài thân thể. Chiếc váy cưới nặng trĩu luôn được Quốc Hưng thỉnh thoảng cầm lên giúp phần đuôi. Nhưng nó vẫn đủ nặng để trì cả người cô mệt mỏi.

– Tôi pha nước nóng cho em rồi. Em vào tắm cho thoải mái đi.

Mãi mới được ngồi một chút cô lại quên mất phần quan trọng nhất của tối nay. Bây giờ lại nghe anh nhắc việc đi tắm khiến cô giật mình nhìn lại.

– Tôi ngồi nghỉ một chút. Hay anh đi tắm trước đi.

Nhận ra vài nét hoang mang trong mắt cô. Quốc Hưng không đến gần mà ngồi xuống sofa đối diện vòng hai tay ra trước ngực, chân cũng xếp chồng lên nhau, dáng ngồi cực kỳ khoan thai.

– Em không cần sợ tôi. Ngày hôm nay chúng ta đều mệt rồi. Tôi sẽ không yêu cầu em làm gì cả. Tôi biết bây giờ em rất muốn cởi chiếc váy nặng trịch đó ra khỏi người như thế nào. Vì vậy đừng nên sợ tôi sẽ làm gì em mà từ chối việc tốt này. Em mau vào tắm đi. Tôi gọi người mang thức ăn lên cho em.

Nhã Quỳnh nhìn anh, cô muốn suy đoán suy nghĩ trong đầu anh lúc này. Nhưng mà có đoán thế nào cô cũng không nghĩ ra được gì. Một Quốc Đại luôn theo sau cô như hình với bóng lại có thể để yên cho cô riêng tư trong đêm động phòng sao?

Có điều anh nói không sai, có thật rất muốn kể ngay chiếc váy nặng nề này ra khỏi người mình. Nghe anh nói xong cô cũng gật đầu rồi đứng lên.

– Vậy tôi cảm ơn anh trước.

– Ùhm.

Nhã Quỳnh vào nhà tắm, sau khi đóng cửa lại cô vẫn trầm tư một chút suy nghĩ về người đàn ông bên ngoài. Hôm nay anh lạ quá, từ lúc gặp anh trong phòng chuẩn bị đến giờ anh vẫn luôn khiến cô phải suy nghĩ rất lâu, rất nhiều lần. Tôi cũng chẳng biết bản thân đang đắn đo điều gì. Nhưng thôi, chuyện đến đâu hay đến đó, bây giờ có muốn tính trước cũng chẳng biết đường nào mà tính.

Hơn nửa tiếng đồng hồ chật vật trong nhà tắm cũng chẳng biết làm thế nào để cởi chiếc váy này ra khỏi người mình. Nhiều lần cô muốn lên tiếng nhờ anh giúp đỡ nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Đang nhăn nhó bực bội thì cánh cửa sát bên cô lại có tiếng gõ.

– Có phải em không cởi được váy đúng chứ?



Nghe anh nói mà trong đầu cô lập tức hỏi lại.

“Anh thừa biết rồi mà còn hỏi? Ối, Nhưng tại sao anh lại biết tôi không mở được chứ?”

Cũng may những câu nói này chỉ phát ra trong đầu cô. Còn môi cô bây giờ mới trả lời anh.

– Thiếc váy này có đính dây quá cầu kỳ. Tôi có làm thế nào cũng không mở được.

– Nếu không mở được em cũng không biết gọi tôi giúp đỡ à?

– Tôi..

– Mở cửa ra đi, tôi giúp em.

– Nhưng mà..

– Tôi nói không làm gì là sẽ không làm gì. Quân tử nhất ngôn. Nếu em sợ thì có thể hé cửa đủ để cho tôi mở dây là được.

– Òhm.

Nhã Quỳnh mở cửa, khoảng trống Cũng chỉ đủ để đưa lưng ra ngoài cho anh tháo dây. Tay anh đang chạm lên lưng cô. Nhưng hình như nó chỉ chạm vào thân áo chứ không đυ.ng vào da thịt cô. Anh vừa làm vừa nói với cô vài lời nhăn nhó.

– Phấn đấu vì một chuyện bản thân thừa biết không làm được đó là một chuyện ngu ngốc. Sau này chuyện gì cần giúp thì em phải nói. Em im lặng, tôi cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em để quan sát tình hình giúp em được.

Anh vừa nói xong thì chiếc váy cũng được mở bung ra. Cô vội vàng đi vào trong đóng cửa lại rồi lên tiếng qua tấm cửa gỗ.

– Tôi sẽ nhớ lời anh nói, cảm ơn anh. À phải rồi, sức khỏe anh không tốt mà hôm nay lại phải bận bịu nhiều việc như vậy. Anh cứ lo nghỉ ngơi đi, lát nữa tắm xong tôi có thể tự mình gọi đồ ăn được. Không cần lo cho tôi nhiều như vậy đâu. Sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất.

– Em cứ tự lo cho mình là được. Đừng quan tâm tôi.

Anh lạnh lùng rời đi khỏi, Nhã Quỳnh cũng không nói thêm gì. Cô vào trong tắm gội, tưởng anh sẽ đi nghỉ ngơi rồi. Không ngờ lúc tắm xong ra ngoài cô đã thấy trên bàn có sẵn vài món ăn nhẹ, bên cạnh còn có ly sữa nóng. Còn anh thì vẫn ngồi trên sô pha nhìn cô. Cô lau vội mái tóc đang ướt, nhìn thấy mớ đồ ăn cô lại hỏi.

– Từ khi nào mà khách sạn cũng có sữa nóng vậy?

Anh trả lời một cách bình thường như không có chuyện gì làm khó được mình.

– Chỉ cần có yêu cầu họ buộc phải làm thôi.

– Vậy xem ra anh cũng giỏi thật đấy.

– Em ăn rồi uống đi, rồi cũng đã khuya lắm rồi mau đi ngủ sớm.

Anh đứng lên, hai tay nhét túi đi ra ngoài. Thấy vậy cô liền hỏi.

– Anh đi đâu vậy?

– Tôi ở đây em sẽ ngủ không ngon. Tôi sang phòng bên cạnh. Có việc gì thì gọi tôi.

Anh ra đến cửa không quay đầu mà trực tiếp trả lời cô sau đó cũng vừa vặn ra khỏi phòng. Nhã Quỳnh nhìn cửa phòng đóng sầm lại mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc hôm nay người đàn ông này bị làm sao vậy. Tính cách của con người có thể thay đổi chỉ trong một ngày hay sao?

Một căn phòng khác tại nhà họ Lưu. Nhã Chi đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà giọng điệu như muốn nuốt chửng đối phương.

– Tôi đã nói theo sát vụ này điều tra cho kỹ. Tại sao mấy người còn dám để xảy ra sai sót lớn như vậy hả?

“Dạ dạ cô Chi, chúng tôi đã cố gắng theo kỹ vụ này lắm rồi. Rõ ràng là Đặng Quốc Đại đã nhập viện trong tình trạng nguy cấp. Bác sĩ đã báo tin dữ cho gia đình. Nhưng tất cả động tĩnh đều rất bình thường không có dấu hiệu người nhà đã đưa Đặng Quốc Đại về để lo hậu sự. Gần đây chúng tôi lại thấy Đặng Quốc Đại xuất viện và vẫn cử hành hôn lễ như bình thường. Cho đến khi nhận được tin báo cô nói người này khác lạ nên chúng tôi mới đi điều tra lại. Bây giờ mới phát giác được một người khác đã mang danh Đặng Quốc Đại để tiến hành hôn lễ này. Chúng tôi thật sự không biết họ tìm ở đâu ra một người giống hệt Đặng Quốc Đại đến như vậy. Có khi nào..”

– Tôi mặc kệ các anh làm việc như thế nào, điều tra việc này đầu đuôi ngọn ngành ra làm sao. Nhưng những sắp xếp trước đó tôi dặn các anh phải làm theo đúng quy trình cho tôi. Nếu có sai sót gì thì mọi người tự chịu trách nhiệm.

“Dạ chuyện này cô yên tâm, người mà chúng tôi đã chuẩn bị cho đêm tân hôn của cô Nhã Quỳnh chắc cũng đã đến khách sạn rồi ạ. Người mạo danh Đặng Quốc Đại chắc có lẽ cũng sẽ đần độn như hắn ta mà thôi. Tất cả mọi chuyện tối nay xảy ra ở khách sạn chỉ là một vụ tai nạn. Tuyệt đối không liên quan gì đến chúng ta cả nên cô yên tâm.”

– Tốt, như vậy cứ thế mà làm.

Ở khách sạn, Nhã Quỳnh thấy mệt nên cũng không ăn được bao nhiêu đồ ăn. Cô uống vội nữa ly sữa rồi đến bàn trang điểm sấy tóc. Tiếng máy sấy vang lên ôm sòm nhưng thỉnh thoảng cô lại nghe tiếng cửa bên ngoài có gì đó va đập vào. Lắng nghe lần một lần hai cô nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp con mèo hay con chuột gì đó lỡ va vào. Nhưng tiếng động cứ phát ra liên tục khiến cô phải bất an trong lòng. Đặt máy sấy xuống bàn, cô liền từ từ đi ra đó.